4
Trong văn phòng của Lục Thanh Hàm, người đàn ông lạnh lùng ngồi dựa vào ghế, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào tôi, vẻ mặt nghiêm nghị chẳng khác nào chuẩn bị kết án.
“Lá gan lớn nhỉ, còn định đuổi cả nhân viên của tôi.”
Tôi đứng rụt rè trước mặt anh, nghe câu nói bênh vực kia mà tủi thân lẫn tức giận. Không nhịn được, tôi bật ra:
“Tôi đuổi thì sao chứ! Tại sao tôi không thể đuổi cô ta? Chẳng lẽ ngày nào tôi cũng phải nhìn anh và cô ta tình tứ sao?”
Lục Thanh Hàm nhíu mày, giọng trầm thấp:
“Nói linh tinh. Không đau chân nữa phải không?”
Mắt tôi đảo tròn, nhanh chóng bày ra vẻ khổ sở. Tôi bước lại gần, chen vào lòng anh, giọng nũng nịu:
“Chú nhỏ, chú nhỏ, em đau lắm. Chú xoa cho em đi, xoa một chút là hết đau ngay…”
Màn hình bình luận lại bùng nổ:
【Cô em thẳng thắn lao vào vòng tay thế này, ai chịu nổi mà không hôn chứ!】
【Tổng giám đốc, xoa đi, nhớ dùng lực chút để cô gái nhỏ khóc thút thít nhé.】
【Tưởng nữ phụ dữ lắm, ai dè lao thẳng vào làm nũng. Đúng là khiến nữ chính cười không ngớt mà.】
【Phải chăng tổng giám đốc bực vì đợi mãi không thấy cô ấy lên, nên ngồi đây trừng phạt?】
Lục Thanh Hàm túm cổ áo sau của tôi, kéo ra xa, giọng lạnh lùng: “Xuống dưới.”
Dù nói thế, nhưng vành tai anh đỏ lựng. Tôi liếc nhìn, lòng phấn khích. Đàn ông gì mà cứ phải giả vờ. Người tối qua ra sức trên giường là ai nhỉ?
Tôi mạnh dạn chen lại gần, ngồi lên một bên đùi anh, hai tay vòng qua cổ. Đôi chân anh lập tức căng cứng, cơ bắp cọ vào mông tôi, rõ là mất tự nhiên.
“Chú nhỏ, chú xoa xoa cho em đi mà~”
Lần này, bàn tay anh đặt sau cổ tôi rụt lại nhanh như chạm phải lửa. Lục Thanh Hàm quay đầu né tránh ánh mắt tôi, chẳng dám đối diện. Tối qua, tôi cũng nói đúng câu này… trên giường. Từ sáng nay, anh cứ giả vờ mất trí nhớ, coi như chẳng có chuyện gì xảy ra.
“Chú nhỏ, cưới em đi, được không?” Tôi ôm cổ anh, khẽ nghiêng đầu làm nũng. “Em biết mà, chú cũng thích em, đúng không?”
Đôi mắt anh quay sang, sâu thẳm như mặt hồ mùa đông. Tôi cảm nhận được điều anh sắp nói không phải điều tôi muốn nghe, theo phản xạ định lảng tránh.
“Không sao, sau này em lại đến tìm chú chơi cũng được…” Tôi lí nhí, định rời khỏi người anh.
Nhưng Lục Thanh Hàm giữ chặt tôi lại. Đôi môi mỏng của anh mấp máy, cuối cùng cất tiếng: “Chuyện tối qua em bỏ thuốc anh, anh có thể không truy cứu. Nhưng em biết mà, anh không thể thích em.”
Tôi cứng đờ. Lời nói của anh như một mũi dao sắc nhọn đâm vào tim. Anh nhìn tôi, ánh mắt lạnh lẽo, gắt gao không để tôi lảng tránh: “Anh sẽ không bao giờ thích,” anh ngừng lại, giọng nói như đông cứng cả không gian, “con gái của kẻ thù.”