Kịch Bản Nữ Phụ Lệch Hướng

Chương 2



3

Tổng tài và thư ký – mấy cái mô-típ này trong tiểu thuyết ngôn tình không phải quá cũ rồi sao? Vừa gần quan được lợi, lại còn thêm quyền lực ép người. Nhưng mà tôi không tin! Chú nhỏ của tôi, sau khi bị tôi “ăn sạch” rồi lẳng lặng rút lui, lại có thể đổ gục trước cô thư ký của mình.

Đừng có đùa, làm gì có chuyện dây dưa, dày vò rồi dày vò tiếp, cuối cùng bộc lộ tình cảm, hai người mở lòng và bước vào lễ đường chứ? Còn tôi – quay về với một đứa trẻ, chẳng khác nào vai hề trong màn bi kịch tình yêu của họ!

Suy nghĩ một hồi, tôi quyết định: Không để chuyện đó xảy ra! Phải đi điều tra trước đã.

Vậy là tôi bưng một bát canh, thẳng tiến công ty với khí thế hừng hực như đi đánh trận. Đến nơi, chị lễ tân cười toe chào: “Cô Lục lại đến thăm Tổng Giám Đốc à?”

Tôi gật đầu, rồi ghé sát lại, hỏi nhỏ: “Chị ơi, trong công ty có ai thích chú tôi không?”

Chị ấy cười ý nhị: “À… Tổng giám đốc vừa đẹp trai vừa giàu, trẻ trung tài năng, công ty cũng có nhiều nữ nhân viên thích anh ấy lắm. Nhưng mà công việc vẫn là công việc, mọi người đều rõ ràng lắm.”

Tôi nhíu mày, tiếp tục gợi ý: “Thế còn nhóm thư ký của chú tôi thì sao? Có ai đặc biệt thân thiết không?”

Chị lễ tân ngẫm nghĩ rồi nói: “Cũng có một người. Tổng giám đốc hay dẫn cô ấy đi dự tiệc, chắc là đối tác quen thuộc thôi.”

Mắt tôi mở to. Không cần nói, chính là cô ấy!

Nữ chính!

Không để chần chừ thêm giây nào, tôi lập tức xông thẳng đến văn phòng tổng giám đốc. Nhưng khi đến khu làm việc của nhóm thư ký, tôi bỗng khựng lại. Nhìn chằm chằm một mục tiêu, tôi hùng hổ tiến đến, đặt mạnh bát canh lên bàn: “Cô là Nhạc Thanh phải không?”

Nhạc Thanh mặc bộ vest công sở ôm sát, cả người toát ra vẻ sắc sảo, kiêu sa. Cô ấy ngẩng đầu, nhướng mày nhìn tôi, mỉm cười nhẹ nhàng: “Cô bé, tìm tôi có việc gì?”

Bình luận trên màn hình nhao nhao lên:
【Wow, chị đẹp lớn tuổi đầy khí chất, nữ phụ chắc không đọ nổi đâu, chạy mau!】
【Nữ phụ ác độc đến tìm nữ chính quyết đấu rồi kìa, quá kịch tính luôn!】
【Hai chị đẹp đừng giành giật nữa, kết chị chị em em cho tôi được nhờ!】

Tôi nhìn xuống chiếc váy xếp ly và áo sơ mi của mình, tự dưng thấy mình thua ngay từ vạch xuất phát. Nhưng không, tôi nhất định không lùi bước!

Tôi cố làm mặt lạnh, giọng nghiêm túc: “Tôi đến để cảnh cáo cô.”

Nhạc Thanh nhướn mày, vẻ thích thú “Ồ? Cảnh cáo tôi chuyện gì?”

Tôi nghiến răng, nói đầy khí thế:  “Lục Thanh Hàm là của tôi! Cô không được thích anh ấy. Nếu không, tôi… tôi sẽ cho cô nghỉ việc!”

Nhạc Thanh khẽ cười, vẻ mặt như đang trêu chọc một đứa trẻ: “Ghê gớm nhỉ.”

“Đúng! Là tôi đấy!” Tôi gồng mình đáp.

Cô ấy đột nhiên phá lên cười, ánh mắt lướt qua tôi nhìn về phía sau: “Tổng giám đốc, cháu gái anh đòi đuổi việc tôi đấy. Anh tính sao đây?”

Lưng tôi lạnh toát, cả người cứng đờ.

Không lẽ… chú nhỏ đứng sau tôi từ nãy? Chẳng lẽ anh đến để bênh vực nữ chính sao?!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.