Trói Em Bằng Cà Vạt

Chương 2



Tôi đơ ra. Giang Dự cũng đơ ra. Tôi thề là đã thấy đôi lông mi dài của anh chớp nhẹ một cái, rồi sau đó, đôi mày đẹp như tranh bắt đầu nhíu lại chậm rãi. Không để anh kịp mở miệng, tôi đã nhanh tay giơ ngón trỏ lên môi, ra hiệu: “Suỵt!”

Chưa kịp chờ anh phản ứng, tôi kéo nhẹ ghế của anh, để bánh xe trượt lại gần. Chiếc ghế xoay bị tôi kéo sát đến mức chân anh vừa vặn che khuất thân hình tôi đang cuộn tròn dưới gầm bàn. Giang Dự nhìn tôi từ trên cao, ánh mắt điềm tĩnh như thể cảnh tượng này chẳng có gì lạ lùng.

Bên ngoài, tiếng các giám đốc vẫn vang lên đều đều, báo cáo tình hình kinh doanh. Giang Dự không buồn lên tiếng, chỉ thỉnh thoảng gõ bút hay viết vài dòng chỉnh hướng cho họ. Còn tôi thì co ro trong gầm bàn, ngẩng cằm lên, ngắm anh không chớp mắt.

Từ góc độ này, mọi chi tiết đều được phóng đại. Đôi vai rộng rãi làm bộ vest càng thêm vừa vặn, cơ bắp săn chắc ẩn hiện dưới lớp áo. Gương mặt anh, từ mái tóc ngắn gọn gàng đến quai hàm sắc nét, toát lên khí chất uy nghiêm pha chút lạnh lùng. Cổ tay cầm bút của anh hiện rõ những đường gân mạnh mẽ, vừa đẹp vừa đáng sợ.

Nhìn anh như thế, tôi không khỏi nhớ về ngày đầu tiên gặp Giang Dự, cách đây 12 năm. Khi ấy, tôi mới 10 tuổi, đang lục thùng rác tìm đồ ăn.

Chiếc Rolls-Royce dừng lại ở khu ổ chuột, Giang Dự cau mày, đôi giày da sáng bóng giẫm lên vũng nước bẩn. Anh nhanh chóng tìm thấy tôi. Lúc đó, anh chưa tu bế khẩu thiền, nhưng vẫn ít nói và lạnh lùng, dùng hai ngón tay nhấc cổ áo tôi lên: “Phải cô bé này không?”

Tôi nhe răng trợn mắt, hét lên: “Anh là ai, buông tôi ra!” “Tôi muốn nhận nuôi cô.” Tôi là một đứa trẻ mồ côi, lớn lên lang thang tự lo thân, làm gì sợ anh: “Cút! Ai biết anh có phải tên biến thái không. Anh dám chạm vào tôi, tôi nguyền rủa anh và con trai anh sau này bị người ta đâm vào hậu môn!”

Anh một phát quăng tôi vào ghế sau chiếc Rolls-Royce, rồi lấy khăn tay ra, từ tốn lau sạch ngón tay: “Đưa đi.” Giang Dự lấy máu tôi, xét nghiệm DNA, sau đó đẩy một bản hợp đồng nhận nuôi đến trước mặt tôi. Từ ngày hôm đó, tôi trở thành tam tiểu thư của nhà họ Giang.

Giang Lộ Bạch từng ôm mặt hỏi anh: “Anh cả, rốt cuộc tại sao chúng ta phải nhận nuôi con bé? Em còn sợ nó liếm môi mình một cái rồi tự làm mình trúng độc chết luôn.” Tôi cũng thắc mắc, tại sao Giang Dự lại nhận nuôi tôi. Tôi thậm chí từng nghi ngờ mình có phải là con riêng của ba mẹ Giang đã khuất hay không. Lén lấy tóc của Giang Dự và Giang Lộ Bạch đi xét nghiệm DNA, kết quả cho thấy tôi không có chút quan hệ máu mủ nào với họ.

Tôi âm thầm điều tra rất lâu, cho đến khi sự việc ấy xảy ra… Dòng suy nghĩ bị kéo trở lại bởi giọng nói báo cáo của các lãnh đạo cấp cao. Tổng giám đốc báo cáo xong, đến lượt các thành viên hội đồng quản trị, không ai có ý định rời đi. Tôi giữ nguyên tư thế cúi đầu quá lâu, cổ bắt đầu nhức mỏi.

Trước mắt là đôi chân dài của Giang Dự, gần đến mức chỉ cần vươn tay là chạm tới, quần tây thẳng tắp, vải mềm mà sắc sảo. Tôi quyết định lười biếng một chút. Lặng lẽ nhích lên, đặt cằm mình lên đầu gối của Giang Dự. Má mềm áp nhẹ vào đùi anh, hơi lõm xuống.

Trên người anh thật sự rất thơm. Tôi vùi mũi vào quần tây của anh, hít hít như một chú cún con. Không phải mùi nước hoa, mà là mùi trầm hương nhàn nhạt, hương thơm thanh tao thường gặp ở người tu thiền lâu năm. Cơ thể Giang Dự vốn thả lỏng bỗng nhiên cứng đờ, ngay cả hơi thở cũng khựng lại một nhịp.

Anh cúi đầu nhìn tôi, đường quai hàm căng ra, hầu kết sắc nhọn khẽ nhấp nhô. Ánh mắt như muốn hỏi: “Em đang làm gì đấy?” Tôi vô tội nhìn lại anh, mấp máy môi: “Anh à, anh thơm thật.” Rồi cong mắt cười, môi mím chặt, nụ cười nhẹ nhàng nhưng đầy khiêu khích.

Ánh nắng chiếu lên lông mi tôi, ấm áp và mềm mại. Dưới sự che chắn của bàn làm việc, một nhóm người trung niên vẫn đang chăm chỉ báo cáo. Giang Lộ Bạch đứng ngơ ngác trước bàn, hoàn toàn không biết gì. Còn Giang Dự, anh nhìn tôi chăm chú trong giây lát. Như bị thứ gì mê hoặc, anh từ từ đưa tay, ngón tay dài nhẹ nhàng chạm lên má tôi.

Một bầu không khí vi diệu, khó nói thành lời, dần dần lan tỏa giữa chúng tôi. Thịch, thịch, thịch. Tôi lặng lẽ hít sâu một hơi, đặt tay lên tim, cố ngăn nhịp đập điên cuồng của nó. Rồi nghiêng mặt, nhẹ nhàng dụi vào ngón tay anh như để làm nũng.

Ngay giây tiếp theo, tôi nghe thấy Giang Lộ Bạch nói: “Anh cả, ba người mà anh bảo em tìm để giới thiệu cho em gái, em tìm được rồi, anh xem qua nhé.” Giang Dự như bừng tỉnh khỏi cơn mê, vội rụt tay lại, trở lại vẻ điềm tĩnh lạnh lùng. Cái gì mà mai mối?! Tôi không đi xem mắt!!

Cơn giận bùng lên, tôi quay đầu, không suy nghĩ mà cắn thẳng vào đùi anh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.