Trói Em Bằng Cà Vạt

Chương 3



3

“Xì”

Đùi người ta sao lại toàn cơ bắp cứng ngắc thế này?!

Cơ thể Giang Dự run nhẹ, bàn tay đang cầm bút siết chặt, để lại một đường gạch dài trên giấy.

Giang Lộ Bạch dừng nói, ngẩng đầu lên, tò mò nhìn: “Anh cả, anh sao thế?”

Chơi thì chơi tới cùng! Tôi thò tay vào áo sơ mi của Giang Dự, lén sờ loạn lên cơ bụng rắn chắc của anh, rồi không ngần ngại, tôi bắt đầu mở khóa thắt lưng của anh.

Được thôi, anh muốn tôi đi xem mắt đúng không? Tôi muốn xem, nếu bị nhìn thấy tổng giám đốc Giang Thị quần áo xộc xệch bên em gái, anh giải thích sao.

Tiếng kim loại va chạm vang lên trong không gian tĩnh lặng. Những ánh mắt ngạc nhiên đổ dồn về phía Giang Dự.

Giang Lộ Bạch nhíu mày hỏi: “Anh cả, tiếng gì thế?”

Giang Dự nhắm mắt, một tay giữ chặt hai cổ tay tôi. Tay còn lại làm dấu hiệu với mọi người: “Ra ngoài.”

“Dạ.”

Mọi người lần lượt rời đi. Cánh cửa dày nặng đóng lại, văn phòng chỉ còn tôi và anh.  Giang Dự thở sâu, đẩy ghế lùi ra sau, để lộ tôi đang ngồi xổm dưới gầm bàn. Áo sơ mi của anh đã bị tôi tháo tung. Vạt áo rủ xuống ngang hông, lộ ra cơ bụng tám múi săn chắc, cùng một vết sẹo dài ngang qua. Tôi không kìm được, đưa ngón tay chạm nhẹ vào vết sẹo đó. Ký ức về đêm mưa bão ẩm ướt, tiếng sấm vang trời như ùa về.

Chiếc tràng hạt đầu tiên trên cổ tay Giang Dự mất đi, chính là vì chuyện ấy.

Năm tôi 16 tuổi, tôi bị bắt cóc. Giang Dự một mình liều mạng đối đầu với bọn bắt cóc. Lúc đó, anh đã bắt đầu tu bế khẩu thiền, vì lâu không nói nên giọng khàn và trầm. Mỗi âm tiết phát ra như dây đàn cũ kỹ, trầm thấp nhưng vang hơn cả tiếng mưa rào và sấm chớp.

Anh nói: “Thả cô ấy ra, tôi đi với các người.”

Cuối cùng, Giang Dự thành công phản kháng và khống chế bọn bắt cóc. Nhưng cũng để lại vết sẹo dài trên bụng dưới, suýt chút nữa mất mạng.

Tim tôi run lên, ngón tay mang chút sơn hồng nhạt khẽ chạm vào anh. Làn da nâu khỏe khoắn của anh nổi bật vết sẹo xấu xí, gồ ghề như một con mãng xà. Vùng eo săn chắc của anh khẽ run, rồi bàn tay mạnh mẽ giữ lấy cổ tay tôi.

Tôi phồng má: “Keo kiệt, sờ một chút cũng không cho.”

Hôm nay tôi mặc sơ mi và váy ngắn, liền kéo áo sơ mi ra khỏi váy, để lộ bụng nhỏ. “Không cho không lấy, em cho anh sờ lại.”

Giang Dự nhíu mày, ngăn tôi tiếp tục: “Trên eo em có hình xăm gì vậy?”

Tôi giật mình, vội vàng kéo áo xuống. Nhưng sức tôi sao thắng nổi Giang Dự. Cơ bắp trên cánh tay anh siết lại, dễ dàng nhấc tôi lên, đặt lên bàn làm việc. Chúng tôi đối mặt, anh vén áo tôi lên. Bên hông trắng nõn, một dòng chữ nghệ thuật tuyệt đẹp hiện ra.

Đó là chữ ký của Giang Dự, nét bút mà anh luôn dùng trên mọi hợp đồng và văn bản pháp luật. Như một dấu ấn thuộc về riêng anh, khắc trên làn da mịn màng của tôi.

Hơi thở của Giang Dự trở nên nặng nề: “Tại sao?”

Tôi ngồi trên bàn, hai chân đung đưa, chạm vào đùi anh, cúi đầu, tôi nhìn vào ánh mắt anh, cong môi: “Vì em thích anh mà.”

Ánh nắng tràn ngập khắp văn phòng rộng lớn. Đọng lại trong ánh mắt anh, như một hồ nước lấp lánh gợn sóng.

Tôi nâng mặt anh lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đó: “Anh không biết em thích anh đến mức nào đâu.”

Mùi trầm hương thoang thoảng quanh mũi, hơi thở hòa quyện. Như bị điều khiển, tôi cúi đầu xuống, chậm rãi, chậm rãi tiến sát vào môi anh.

Chỉ còn cách một chút nữa.

Cửa văn phòng bất ngờ mở ra. Giang Lộ Bạch thò đầu vào: “À đúng rồi anh, em thấy ba đối tượng xem mắt cho em gái có vẻ ít quá? Hay để em lập thêm danh sách, thêm vài người nữa…”

Giang Lộ Bạch: “???” Anh đứng đơ ở cửa, mắt mở to như chuông đồng. Ánh mắt chuyển từ Giang Dự sang tôi, rồi lại quay về Giang Dự: “Ồ, xin lỗi, làm phiền hai người… đang hôn nhau ha.”

Nuốt nước bọt, anh cẩn thận nói: “Anh cả, danh sách xem mắt của em gái, để em đăng ký tên anh vào luôn nhé?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.