Hoàng Yến Tinh Nịnh

Chương 3



Chúng tôi ngồi trong xe, nhưng dì chưa khởi động máy. Có vẻ như dì đang chờ ai đó. Dì nhẹ nhàng cầm tay tôi, vỗ hai cái như để trấn an:

“Những lời con bé nói khi nãy, dì không tin đâu. Dì mãi mãi đứng về phía con.”

Lực vỗ rất nhẹ, không đau chút nào, thậm chí còn làm tôi thấy nhột. Ánh mắt dì nhìn tôi đầy chân thành và lo lắng, như thể dì đang cố nói rằng dì không bao giờ nghi ngờ tôi. Tôi không nghĩ dì đang nói dối. Với người giàu có và quyền lực như dì, việc lừa dối tôi không mang lại lợi ích gì. Bất giác, trong lòng tôi dâng lên một cảm giác ấm áp.

Mười mấy phút sau, một chiếc xe đen dừng ngay bên cạnh. Tiếng động cơ quen thuộc khiến tôi quay đầu nhìn qua cửa sổ. Tôi thấy Hoắc Trì bước xuống xe, dáng vẻ vội vã. Tôi lập tức mở cửa, chạy nhanh về phía anh và lao vào vòng tay anh.

Dựa vào lòng anh một lúc, tôi ngẩng đầu lên hỏi: “Sao anh lại đến đây?”

“Mẹ nói em bị người ta mắng, anh lo lắm.”

Tôi mỉm cười, lắc đầu: “Không sao đâu, em không sợ.”

Anh ôm chặt tôi hơn. Giọng anh hơi nghẹn lại: “Anh sợ, sợ lắm. Hạ Hạ, anh không muốn chuyện trước đây lặp lại nữa. Hứa với anh, đừng tự làm tổn thương mình nữa, được không?”

Tôi tựa vào ngực anh, khẽ đáp: “Ừm.”

Ba năm trước, tôi thực tập tại công ty của Hoắc Trì. Anh là tổng giám đốc, còn tôi chỉ là một nhân viên nhỏ bé, chẳng có lý do gì để gặp gỡ.

Nhưng vì ngoại hình nổi bật, mỗi khi phòng ban cần người biểu diễn, họ đều chọn tôi. Ca hát, thổi sáo, chơi đàn, tôi đều không biết; cầm kỳ thi họa, tôi lại càng mù tịt. Vậy nên, lần nào tôi cũng chỉ có thể lên sân khấu ngâm thơ.

Dẫu thế, tôi vẫn luôn nhận được những tràng pháo tay. Cứ như vậy, tôi trở thành “ngôi sao” bất đắc dĩ trong công ty. Tuy nhiên, những ánh mắt ganh ghét cũng vì thế mà ngày càng nhiều. Tin đồn bắt đầu lan rộng: nào là tôi với trưởng phòng có quan hệ mờ ám, nào là tôi sẵn sàng nhận tiền của bất kỳ ai, thậm chí còn có lời đồn rằng tôi được Hoắc Trì bao nuôi.

Tin đồn càng ngày càng ác ý, càng khó nghe. Tôi không đính chính, và điều đó khiến mọi người càng tin rằng những lời đồn đó là thật.

Một đêm nọ, tôi tăng ca muộn. Khi ra lấy nước từ máy lọc, bất ngờ có kẻ lạ mặt ép tôi vào tường. Xung quanh tối đen, tôi không nhìn rõ mặt hắn, chỉ có thể giãy giụa, cố tìm cách thoát thân. Khi nghe thấy tiếng bước chân vọng lại từ xa, tôi dùng chân đạp mạnh làm đổ máy lọc nước.

Tiếng nước chảy loang ra sàn và một giọng nói quen thuộc vang lên:
“Có ai ở đây không?”

Là giọng của Hoắc Trì. Hắn bịt miệng tôi, nhưng tôi vẫn cố đạp mạnh thêm một lần nữa. Chưa đầy vài giây sau, Hoắc Trì lao đến, giáng một cú đấm mạnh vào kẻ kia, khiến hắn bỏ chạy.

Tôi sụp xuống góc tường, người run rẩy không ngừng. Khi anh cúi xuống định kéo tôi dậy, tôi sợ hãi né tránh, thu mình vào góc, không dám tin bất kỳ ai. Anh không ép buộc, chỉ lùi lại một chút rồi lấy điện thoại gọi cảnh sát.

Tôi không ngờ anh lại làm thế, vì báo cảnh sát có thể ảnh hưởng lớn đến hình ảnh công ty, nhưng anh không do dự. Tại đồn cảnh sát, anh ngồi ở cửa, tay cầm cốc cà phê. Trông anh có vẻ mệt mỏi nhưng không hề rời đi.

Ba ngày sau, kẻ đó bị bắt. Khi tôi quay lại làm việc, trên bảng thông báo có một tờ giấy viết tay:

“Nếu còn nghe thấy ai phát tán tin đồn, tất cả lập tức cút khỏi đây.”

Phía dưới ký tên: Hoắc Trì.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.