08
Đó là hồi cấp hai.
Một chị trong khu sinh con, và chúng tôi mang quà đến bệnh viện thăm.
Tôi vẫn nhớ rõ cảnh chị ấy đau đớn nằm trên giường, ống thông tiểu cắm vào người, mặt mày tái nhợt như sắp chết.
Chị ấy yếu ớt nói muốn trở mình, nhưng trong phòng chẳng ai để ý đến chị, mọi người đều cười tươi, quây quanh đứa bé, chúc mừng nhau.
Hình ảnh đó khiến tôi sợ hãi, và tôi buột miệng nói:
“Sau này nhất định tớ sẽ không sinh con, đau lắm.”
Nhưng tôi lại thích trẻ con.
Tôi còn mơ mộng nói: “Giá như có ai đó sinh con cho tớ thì tốt biết mấy.”
Tôi không ngờ, câu nói đùa ấy lại được cậu ấy khắc sâu trong lòng và thực hiện.
Trong lòng tôi tràn đầy cảm xúc phức tạp.
Không phân rõ là cảm động hay sợ hãi nhiều hơn.
Sau một lúc im lặng, tôi hít một hơi thật sâu, khẽ nói:
“Thả tôi ra, tôi muốn đi xem đứa bé.”
Đứa bé nằm trong tay cô bảo mẫu, phúng phính dễ thương khiến tôi không kiềm được nở nụ cười như một bà mẹ thực thụ.
Nhưng chỉ vài giây sau, lòng tôi lại ngổn ngang trăm mối.
Tôi muốn bế đứa bé nhưng lại sợ.
Thực tế không giống như những bộ phim tình yêu huyền huyễn, giữa tôi và Tô Tư Ngôn còn một vấn đề nghiêm trọng.
Cậu ấy là hồ ly tinh, đứa con của cậu ấy chắc chắn cũng sẽ mang bản tính hồ ly.
Tôi kéo cậu ấy sang một bên, hỏi khẽ: “Đứa bé này cũng là hồ ly sao?”
Tô Tư Ngôn mặt hơi trầm xuống, giọng cậu ấy trầm hơn:
“Là hồ ly, vậy em không cần nữa sao?”
Thấy tôi im lặng, cậu ấy hạ giọng, ngữ khí giận dữ:
“Con mang dòng máu con người, là một đứa trẻ bình thường, sẽ không biến thành hồ ly.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Quay sang bế đứa bé từ tay cô bảo mẫu, càng nhìn càng thấy yêu.
Tôi hỏi Tô Tư Ngôn: “Cậu tìm thấy tôi bằng cách nào?”
“Khi em gọi điện về nhà nói đang ở miền Nam, anh đang ngồi uống trà với bố em.”
Cô bảo mẫu nói: “Cô nói giọng địa phương rõ ràng lắm, rất dễ tìm.”
“Tôi nghĩ tôi đâu có giọng địa phương mà.”
Cô bảo mẫu cau mày: “Vậy mà còn nói không có giọng địa phương sao?”
Giọng địa phương hay không giờ không còn quan trọng nữa.
Tôi cúi xuống nhìn đứa bé, trong đầu lóe lên một ý nghĩ hơi tệ.
Giữ con, bỏ cha.
Ý nghĩ này vừa mới nảy ra, Tô Tư Ngôn đã gọi điện đặt vài vé máy bay, ôm đứa bé đưa lại cho cô bảo mẫu, rồi kéo tôi vào xe đi ra sân bay.
Tôi ngơ ngác, một lúc lâu mới phản ứng lại:
“Cậu đưa tôi đi đâu?”
“Về nhà.”
“Không phải, còn đồ đạc của tôi ở nhà thì sao?”
“Anh sẽ nhờ người đóng gói gửi về.”
Tôi bị Tô Tư Ngôn ép lên máy bay.
Trước khi lên máy bay, tôi nghe cậu ấy lại gọi một cuộc điện thoại, nói gì đó về việc dọn dẹp cái “tổ”.
Tôi sợ hãi cắn chặt tay, “tổ” mà cậu ấy nói, chẳng lẽ là định đưa tôi về tổ cáo thật sao?
Đúng là như điệu múa trên vách đá, cuộc sống tốt đẹp đến đây là hết.
Hối hận quá, ngày đó vì sắc mà mắt mờ, phạm phải sai lầm lớn.
Xuống máy bay, tôi nhất quyết không chịu ra khỏi sân bay, Tô Tư Ngôn bế ngang tôi đưa ra ngoài.
Một chiếc Rolls-Royce tiến tới.
Người tài xế mặc vest kính cẩn mở cửa xe: “Chào, Tô tổng.”
Tài xế nhìn tôi: “Chào mừng phu nhân về nhà.”
Tôi: ???