Chàng Hồ Ly Của Em

Chương 4



06.

Từ lúc Tô Tư Ngôn bế đứa trẻ xuất hiện trước cửa nhà tôi đến khi kéo tôi vào phòng, mọi thứ cứ mơ hồ như một giấc mơ.

Tôi vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị cậu ấy trói chặt tay, ném lên giường.

Bàn tay lạnh của cậu ấy giữ lấy gáy tôi, cúi xuống hôn mạnh.

Nụ hôn nóng bỏng và áp lực khiến tôi bừng tỉnh.

Tôi ra sức đẩy cậu ấy ra, nhưng sức lực chênh lệch quá lớn.

Thấy mặt tôi đỏ bừng, Tô Tư Ngôn dường như sợ tôi nghẹt thở, liền buông môi tôi ra, ngón tay nâng cằm tôi lên, ánh mắt đầy thách thức:

“Không phải chê anh làm tệ sao?”

Mới hôn một chút đã chịu không nổi rồi?

Tôi thở hổn hển, vừa bực vừa xấu hổ, chỉ tay ra ngoài:

“Đứa trẻ đó… là con tôi?”

Tôi vẫn không thể nào tin được.

“Không phải… cậu là con trai, sao sinh con được?”

07

Ánh mắt Tô Tư Ngôn tối sầm lại, giọng nói cũng trầm xuống vài phần.

“Cuối cùng cũng hỏi đến chuyện đứa bé rồi sao?”

Tôi nuốt khan, giọng run run:

“Vậy… đứa trẻ đó… thật sự là con tôi?”

Tô Tư Ngôn khẽ cúi đầu, ánh mắt đen sâu thẳm như vực không đáy.

Cậu ấy xoay người nằm xuống cạnh tôi, mắt nhìn lên trần nhà, giọng điềm tĩnh như đang kể chuyện của ai khác.

“Là con của em.”

Câu trả lời đơn giản ấy khiến tôi chết sững.

“…Cậu không phải là cáo đực sao? Sao lại sinh con được?”

Tô Tư Ngôn im lặng một lúc, rồi khẽ cười.

“Anh là cáo trắng.”

“Loài cáo trắng, khi còn nhỏ chưa phân hóa giới tính. Anh yêu em… nên đã phân hóa thành giống đực.”

Cậu ấy nói tiếp, giọng đều đều:

“Anh là cáo trắng có huyết thống cao quý. Cả đời chỉ có hai lần cơ hội chuyển đổi giới tính. Anh đã dùng cơ hội cuối cùng để sinh cho em một đứa con.”

Tôi nghe xong, đầu óc quay cuồng.

Nhíu mày, tôi dè dặt hỏi:

“Vậy… giờ cậu đã chuyển lại chưa?”

“Bây giờ cậu là nam hay nữ?”

Tôi là gái thẳng!

Chuyện cáo tinh sinh con cho tôi đã đủ sốc rồi. Nếu cậu ấy lại hóa thành nữ, chắc tôi đột quỵ mất.

Tô Tư Ngôn liếc tôi một cái, ánh mắt lạnh nhạt.

“Lần đầu phân hóa thành giống đực thì sẽ là giống đực.”

“Nếu từng là giống cái, thì sau này cũng vẫn là giống đực.”

Cậu ấy ngừng lại, khẽ hít sâu một hơi. Giọng nói trở nên nhẹ bẫng, gần như không nghe thấy:

“Chỉ có điều…”

“Nỗi đau khi giống đực sinh con… gấp nghìn lần giống cái.”

“Đứa trẻ đó là anh dùng nửa cái mạng để sinh ra.”

Không gian bỗng chốc tĩnh lặng.

Giọng cậu ấy nhẹ đến mức như thì thầm:

“Nếu lúc đó em ở bên cạnh anh… có lẽ sẽ không đau đến thế.”

Tôi cứng người.

Dù tính tôi vô tư, hành xử trẻ con, nhưng không phải người vô tâm.

Nhưng…

Dù cậu ấy vì yêu tôi mà chấp nhận đau đớn như thế, tôi vẫn không thể dễ dàng chấp nhận chuyện người và yêu sống chung.

Tôi nuốt nước bọt, hỏi một câu có phần nhẫn tâm:

“Cậu không xin phép tôi, sinh con của tôi để làm gì?”

“Muốn dùng con để trói buộc tôi sao?”

Tô Tư Ngôn nghiêng đầu, đôi mắt phượng lạnh lùng bỗng đỏ hoe.

Giọng cậu ấy khàn khàn, mang theo chút uất ức:

“Vì em từng nói… em muốn có một đứa con, nhưng không muốn tự mình sinh.”

Tôi sững người.

Trong đầu vang lên ký ức xa xăm…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.