20
Để thỏa cơn giận, tôi đã cố ý chọn thời điểm đến cục dân chính ly hôn trùng với lúc bữa tiệc của Hạ Linh bắt đầu.
Cô ta đã cướp đi hôn lễ của tôi, thì tôi sẽ phá hỏng lễ trưởng thành của cô ta.
Như vậy mới công bằng.
Nhưng đến 5 giờ chiều, Giang Văn Cảnh vẫn không xuất hiện.
Đồ đàn ông tệ bạc.
Tôi gọi cho anh ta rất nhiều cuộc, nhưng không có ai trả lời.
Tôi kéo anh ta vào danh sách đen.
Chuẩn bị quay lại nhà họ Giang để làm rõ mọi chuyện, thì bất ngờ gặp Hạ Linh chặn đường.
Cô ta đeo chiếc vòng cổ sapphire đắt tiền.
Trông rất giống với chiếc trong hộp trang sức của tôi.
Cô ta kiêu ngạo ngẩng cao đầu:
“Có phải bà đã ngăn chú nhỏ tham dự tiệc sinh nhật của tôi không? Bà già, tôi 18 tuổi rồi, có thể chính thức ở bên chú ấy. Nếu biết điều thì mau rời đi, nhường lại vị trí Giang phu nhân cho tôi.”
Tôi nhướn mày:
“18 tuổi thì sao? Cô nghĩ mình sẽ sống thọ đến tuổi của tôi à?”
Hạ Linh tức đến nỗi mặt mày đỏ bừng:
“Bớt nói nhảm đi! Trước đây chú nhỏ chỉ vì thương tôi còn chưa đủ tuổi trưởng thành nên mới giữ tình cảm trong lòng.
“Nếu không, sao chú ấy lại tặng tôi những món trang sức đắt tiền? Sao lại để tôi ở trong căn biệt thự sang trọng ở nước ngoài mà chú ấy mua?”
Từng lời nói của cô ta như những mũi kim châm vào tim tôi.
Nhức nhối vô cùng.
Hạ Linh liếc thấy tôi cũng đang đeo một chiếc vòng cổ, điên cuồng lao đến giật:
“Không đúng! Chiếc này mới là cái tôi muốn, nó còn đắt gấp mười lần cái tôi đang đeo. Sao lại ở trên người bà?”
Tôi cười lạnh:
“Chú nhỏ của cô tặng đấy.”
Đó là chiếc vòng mà Giang Văn Cảnh đã tặng tôi sau khi anh ta vắng mặt trong lễ cưới.
Hạ Linh mất kiểm soát, lao đến định giật lấy nó.
Không chút do dự, tôi giáng một cái tát thật mạnh vào mặt cô ta!
Hạ Linh ôm mặt, không thể tin nổi nhìn tôi:
“Đồ tiện nhân, bà dám đánh tôi?”
Lo sợ ảnh hưởng đến thai nhi, tôi ra hiệu cho má Vương tiến lên.
Dù tuổi đã cao nhưng má Vương vẫn rất khỏe.
Bà giữ chặt cằm Hạ Linh, ra sức tát qua tát lại, tính luôn cả thù mới hận cũ, âm thanh như tiếng pháo nổ.
Hạ Linh đau đến mức kêu la thảm thiết.
Má Vương đẩy mạnh cô ta ngã xuống đất, Hạ Linh tức đến độ gào thét không chọn lời:
“Nếu biết bà kiêu căng thế này, lần đó tôi đã bỏ thuốc nhiều hơn!”
Tôi chưa kịp hiểu ra ý nghĩa câu nói.
Nhưng điều đó không ngăn được việc tôi đạp mạnh gót giày lên bàn tay trắng nõn của Hạ Linh.
“Tất cả những việc ác cô đã làm, tôi sẽ điều tra. Đừng tưởng rằng có Giang Văn Cảnh bảo vệ là cô sẽ an toàn.”
21
Nói Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay.
Giang Văn Cảnh xuất hiện với dáng vẻ loạng choạng.
Từ xa đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc từ người anh.
Hạ Linh lao tới, giả vờ yếu đuối, nũng nịu:
“Chú ơi, người phụ nữ chú cưới độc ác lắm. Nếu chú không đến kịp, có lẽ cháu đã bị bà ta giết chết và xé xác rồi.”
Tôi túm lấy Hạ Linh, nhanh chóng tát thêm hai cái nữa.
Một chiếc răng của cô ta rơi ra.
Dù Giang Văn Cảnh đang say, nhưng khả năng kiềm chế của anh ta luôn rất mạnh.
Anh ta giữ chặt lấy tay tôi đang giơ lên:
“Đủ rồi, Hạ Linh vẫn chỉ là một đứa trẻ!”
Không hề kiêng nể, tôi túm lấy tóc Giang Văn Cảnh và đập mạnh đầu anh ta vào tường.
“Trẻ cái đầu anh!”
Tôi không quan tâm nữa.
Dù sao cũng đã bị coi là nữ phụ độc ác, vậy thì tôi sẽ cho họ thấy thế nào là độc ác.
Hạ Linh kêu toáng lên:
“Chú ơi, chú có sao không!”
Tôi lười đáp lại, chỉ lạnh lùng đóng mạnh cửa.
22
Sáng hôm sau, khi má Vương ra ngoài mua đồ thì giật mình.
“Thiếu gia, sao cậu còn ở đây?”
Giang Văn Cảnh tháo lỏng cà vạt, bộ vest đắt tiền bị nhàu nhĩ, ống quần còn dính đầy bùn khô.
Trông anh ta như đã ngồi cả đêm ngoài cửa.
Giang Văn Cảnh nhìn tôi đầy ấm ức:
“Ngữ Hề, rốt cuộc anh đã làm sai điều gì? Sao em lại đòi ly hôn với anh, còn ra tay tàn nhẫn như vậy?”
Phía sau đầu Giang Văn Cảnh có một vết sưng rất to.
Anh ta không gọi cảnh sát, cũng không để bác sĩ gia đình đến xử lý.
Điều kỳ lạ là Hạ Linh cũng biến mất.
“Ngày hôm qua, anh đã cho người trồng lại những bụi hồng ở biệt thự.”
“Anh muốn dành cho em một bất ngờ, nhưng em không nghe điện thoại, cũng không trả lời tin nhắn.”
Anh ta vừa bước lại gần.
Hương thơm gỗ thông quen thuộc trên người anh ta khiến tôi nhớ về những đêm được anh ôm vào lòng.
Nhưng lúc này, tôi chỉ muốn nôn.
Thấy tôi quay người định ói, Giang Văn Cảnh trông đầy tổn thương:
“Anh đã khiến em chán ghét đến mức này rồi sao?”
Tôi cố nén cảm xúc, nghĩ rằng đau ngắn còn hơn đau dài, tôi cắn răng nói:
“Đúng vậy! Mau đến cục dân chính, chúng ta kết thúc mọi thứ.”
“Chỉ vì anh vắng mặt trong lễ cưới và sinh nhật của em?”
“Đúng!”
Giang Văn Cảnh tỏ ra vô cùng bực bội, anh ta cúi đầu lẩm bẩm:
“Ba năm qua, chỉ cần anh ở nhà, em đều tự tay giúp anh mặc những bộ vest mới mua, cẩn thận dặn dò người làm hầm canh bổ cho anh, thấy anh ngủ quên trong thư phòng thì đắp chăn lên người anh.”
“Anh đã nghĩ, em yêu anh.”
Nước mắt tôi bất giác rơi xuống.
“Tôi yêu anh, nhưng tôi còn yêu bản thân mình hơn.”
“Tôi không thể chấp nhận chồng mình lại chia sẻ sự quan tâm và yêu thương vốn thuộc về vợ cho một người phụ nữ khác.”
Biển xâm thực vào vách đá.
Ngày qua ngày, sớm muộn gì những đợt sóng đó cũng sẽ gây ra sự sụp đổ không thể cứu vãn.
Giang Văn Cảnh ôm tôi vào lòng:
“Anh không ly hôn.”
“Hạ Linh đã trưởng thành rồi, anh sẽ sắp xếp chuyện học hành và cuộc sống cho cô ấy, từ giờ sẽ không liên lạc nữa.”
“Anh hứa sẽ không còn sự thiên vị nào làm em khó chịu.”
Anh ta là một người thông minh, biết rõ điều gì khiến tôi đau lòng.
Nhưng tôi biết, anh ta sẽ thất bại.
Vì đàn ông luôn có một thói quen không bao giờ thay đổi, đó là theo đuổi sự mới lạ.