23
Có lẽ tôi đã thoát ra khỏi kịch bản. Vụ bắt cóc xảy ra sớm hơn dự định.
Tôi và Hạ Linh bị trói chặt trên một chiếc thuyền, xung quanh là biển cả mênh mông, sâu thẳm, không thấy đáy. Tôi hít một hơi thật sâu, cảm giác như cơn ác mộng đang lặp lại. Hạ Linh khóc lóc thảm thiết bên cạnh:
“Đều tại bà, suốt ngày đi khoe khoang ở các buổi đấu giá, bị người ta phát hiện là bà giàu có, giờ kéo theo tôi cũng bị bắt cóc!”
Kiếp trước, cô ta cũng đổ lỗi cho tôi vì đã để bọn bắt cóc đưa cả hai đi.
Nhưng rõ ràng là… Chính Hạ Linh là người đã lên kế hoạch tất cả. Trên đường đến, Giang Văn Cảnh đã đàm phán với bọn bắt cóc: “Các người muốn tiền, tôi có thể cho một tỷ.”
Ai ngờ, tên cầm đầu cười ha hả: “Giang tổng đúng là hào phóng, nhưng ngoài tiền, tôi còn thích nhìn người ta đau đớn tột cùng nữa.”
“Chuyển tiền đi, tôi sẽ cho phép anh cứu một người. Người còn lại, không may thì phải xuống biển tắm một chút. Sống hay chết, còn tùy vào số mệnh của cô ta.”
Ánh mắt tôi dần trở nên lạnh lẽo.
24
Giang Văn Cảnh làm theo yêu cầu của bọn bắt cóc, tự mình lái du thuyền ra vùng biển quốc tế, gọi lớn: “Thả hết người ra.”
Bọn bắt cóc đẩy tôi và Hạ Linh ra mũi tàu cùng lúc: “Tiền đã nhận, giờ đến lượt Giang tổng chọn một người rồi.”
Hạ Linh khóc lóc thảm thiết: “Chú ơi, chú đã hứa với bố cháu sẽ cho cháu sống khỏe mạnh đến 99 tuổi mà.”
Giang Văn Cảnh trông rất đau lòng. Anh ta do dự một lúc, nhìn tôi đầy xúc động, rồi khó khăn nói: “Ngữ Hề, anh biết em biết bơi, nhưng Hạ Linh thì không. Yên tâm, anh nhất định sẽ cứu em.”
Trong kịch bản, lý do Giang Văn Cảnh không chọn tôi không chỉ vì anh tin lời Hạ Linh nói rằng tôi là người đứng sau mọi chuyện, mà còn vì anh biết tôi biết bơi còn cô ta thì không.
Anh ta tin rằng nếu tôi rơi xuống biển, tôi có thể cầm cự được một lúc cho đến khi đội cứu hộ đến cứu. Nhưng nếu thật sự có tình cảm với ai đó, sao có thể để người ấy đối mặt với bất cứ nguy hiểm nào, dù chỉ là nhỏ nhất?
Chưa nói đến việc trong biển có cá mập trắng, dòng chảy ngầm và sóng xa bờ đủ để giết chết người bơi giỏi. Huống hồ, tôi còn đang mang thai.
Ánh mắt Giang Văn Cảnh nhìn tôi đầy lo lắng.
Khi bọn bắt cóc định đẩy tôi xuống biển, má Vương bất ngờ xuất hiện từ phía bên kia du thuyền, dẫn theo hai chàng trai trẻ khỏe, đá cả Hạ Linh và tên bắt cóc xuống biển.
Tôi đã biết trước điều này, nên đương nhiên đã sắp xếp mọi thứ.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Giang Văn Cảnh vội vàng đến trấn an tôi, hoàn toàn quên mất Hạ Linh đang chật vật dưới nước.
Má Vương ngăn không cho hai chàng trai nhảy xuống cứu.
Hạ Linh không thể tiếp tục giả vờ được nữa, cố gắng bơi về phía thuyền. Nhưng má Vương không cho cô ta cơ hội, đá thêm vài cú nữa, giữ đầu cô ta xuống nước, khiến cô ta uống đầy nước biển.
Máy bay trực thăng và thuyền cứu hộ nhanh chóng đến, khống chế bọn bắt cóc chỉ cách hiện trường vài cây số.
Hạ Linh vừa khóc vừa gào lên: “Chú ơi, sao chú chỉ lo cho con mụ đó, không thèm quan tâm đến việc con mụ già đang bắt nạt cháu?”
Giang Văn Cảnh cau mày nhìn cô ta: “Từ khi nào thì cháu đã học bơi vậy? Chú thấy kỹ năng của cháu lúc nãy khá tốt đấy. Hay là cháu vẫn luôn lừa dối chú?”
Những chuyện Hạ Linh lừa anh ta, không chỉ dừng lại ở đó. Cô ta không hề bị trầm cảm, mà đã dùng tiền của Giang Văn Cảnh để mua chuộc bác sĩ, thêu dệt lên câu chuyện tổn thương do tuổi thơ đầy bi kịch.
Dựa vào điều đó, Hạ Linh bắt nạt bạn học, từng đổ axit vào mặt một cô gái khác, thậm chí suýt dùng dao lam để làm hại một người phụ nữ từng được Giang Văn Cảnh mai mối.
Trước đây, Giang Văn Cảnh đã tin vào tất cả những lời dối trá của cô ta.
Mọi chuyện bắt nguồn từ cái gọi là “trầm cảm” của cô ta. Khi tôi đưa vị bác sĩ tâm lý bị mua chuộc từ nước ngoài về để đối chất, mọi thứ đều sáng tỏ.
-Hết-