Quái Chiêu Chiêu

Chương 3



9

Tôi đi đến tận ga tàu điện ngầm mà Phí Dã vẫn bám theo như cái đuôi. Anh bảo buổi tối bên ngoài không an toàn, nhất quyết đòi tiễn tôi về nhà.

Tôi sốt ruột muốn nhảy dựng lên. Nếu để anh biết tôi sống ở đâu, chẳng phải mọi bí mật sẽ bại lộ sao? Tuyệt đối không được để chuyện đó xảy ra!

Sau một hồi tranh cãi, cuối cùng chúng tôi thỏa thuận: anh sẽ tiễn tôi đến lúc tôi lên tàu.

Đứng trên sân ga, tôi ôm ly trà sữa, ánh mắt vô thức dõi theo hình bóng hai người phản chiếu trên cánh cửa kính. Một là tôi, hai là anh. Hình ảnh đó khiến tôi thất thần.

Phí Dã đứng bên cạnh, thờ ơ lướt điện thoại nhưng thỉnh thoảng lại liếc sang tôi.

Tiếng gió rít qua, kèm theo thông báo vang lên:
“Ga Tiên Lâm đã đến, quý khách vui lòng xuống tàu ở cửa bên phải theo hướng di chuyển của tàu. Tại đây có thể đổi sang tuyến số 1…”

Khoảnh khắc ấy, tôi thấy tim mình khẽ rung động. Giống như chuyến tàu điện vừa lao vụt qua, mang theo những cảm xúc không thể gọi tên.


10

Một ngày nọ, trên đường đi học, tôi tình cờ thấy Phí Dã đang trò chuyện với một nhóm đàn em. Anh ngậm cọng cỏ trong miệng, hất cằm ra dáng một ông trùm xã hội đen chính hiệu.

“Dạo này hẻm Ngọc Lan không an toàn, có chuyện gì thế? Ai nghe ngóng được gì không?”

Hẻm Ngọc Lan? Chẳng phải chỗ tôi vừa dần Linh Kỳ một trận nhừ tử sao?

Tôi lập tức dựng tai lên, nép vào sau bức tường để nghe lén.

Đám đàn em bắt đầu bàn tán:
“Nghe rồi! Nghe nói Linh Kỳ bị ai đó đánh cho một trận, thảm lắm!”
“Hả? Cô ta không phải đại ca à?”
“Ai đánh thế?”
“Cô ta mà nói ra thì sau này còn mặt mũi nào nữa!”

Phí Dã bỗng lên tiếng cắt ngang:
“Được rồi, đủ rồi! Người khác tôi không quan tâm, nhưng Chiêu Chiêu ngày nào tan học cũng phải đi qua đó. Mấy cậu rảnh thì để ý giúp tôi, đừng để cô ấy bị bắt nạt.”

Một tên lên tiếng:
“Cô ấy đúng là cái bao cát, toàn chịu thiệt. Mấy hôm trước tôi còn tận mắt thấy Linh Kỳ nằm lăn dưới chân cô ấy, chắc định vòi tiền, mà cô ấy vẫn ngốc nghếch lên tiếng bênh vực.”

Phí Dã thở dài, giọng mang chút bất lực:
“Các cậu sau này thấy ai định bắt nạt Chiêu Chiêu, lập tức báo cho tôi, nghe chưa?”

Cả đám đồng thanh:
“Nghe rõ rồi ạ!”

Một tên đàn em tò mò ghé lại, vẻ mặt bí hiểm:
“Đại ca, anh đừng nói là thích cô ấy rồi nhé?”

Phí Dã giật mình:
“Hả?”

Tên kia không nhận ra sắc mặt Phí Dã thay đổi, vẫn hăng hái nói tiếp:
“Thật mà! Từ khi cô ấy chuyển trường, anh khác hẳn. Không trốn học, bắt đầu học bài, còn mang cơm cho người ta, lại còn ngày nào cũng xịt nước hoa. Trước đây có cô gái nào khiến anh thế đâu…”

Nước hoa?

Tôi bừng tỉnh. Thảo nào gần đây người anh cứ có mùi gì đó lạ lạ. Nhất là sau khi chơi bóng, mùi mồ hôi hòa với hương gỗ nhẹ nhàng, suýt nữa làm tôi ngất.

Phí Dã nghe xong chỉ cười nhẹ rồi lạnh lùng bảo:
“Quay lưng lại.”

Tên kia ngơ ngác:
“Hả?”

“Tôi bảo quay lưng lại.”

Dù không hiểu chuyện gì, hắn vẫn làm theo.

BỐP!

“Áaaaaa!!!”

Phí Dã tung một cú đá thật mạnh vào mông hắn, nghiến răng:
“Chuyện không nên quản thì đừng quản!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.