5
Tôi cứ tưởng Phí Dã nói mình kém môn văn hóa chỉ là khiêm tốn, nhưng không ngờ anh ta kém thật đến mức khó tin. Ôm sách từ vựng học suốt cả ngày, cuối cùng chỉ nhớ đúng mỗi từ “abandon”.
Rồi còn chuyện ngượng nghịu xoa tay hỏi tôi cách giải phương trình bậc hai. Suýt xỉu, đây đã là lần thứ ba anh hỏi dạng bài này rồi! Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc, kiên định của anh, tôi không nỡ làm anh mất tự tin, đành bóp nhân trung, tiếp tục giảng công thức nghiệm.
Thôi bỏ đi, hôm nay anh mang cơm bò sốt trứng chần ngon quá, nhịn thêm chút cũng đáng.
6
Trước ngày thi thử, trường phát danh sách chỗ ngồi, tôi thở dài khi thấy Linh Kỳ ngồi ngay sau mình. Chắc chắn là xui xẻo rồi.
Nhân lúc Phí Dã đi chơi bóng, Linh Kỳ dẫn một đám kéo tôi vào nhà vệ sinh nữ. Cô ta phả khói thuốc vào mặt tôi, làm tôi sặc đến mức suýt rơi nước mắt.
“Đồ trà xanh,” cô ta dụi điếu thuốc vào tường, “ngày mai thi cử, mày phải truyền đáp án cho tao. Nếu không…” Cô ta làm động tác “cắt cổ”, giọng điệu hăm dọa: “Nghe rõ chưa?”
Bề ngoài, tôi giả vờ ngu người sợ hãi, gật đầu lia lịa, nhưng trong lòng lại khinh bỉ: “Chậc, chỉ có thế thôi à.”
Hôm sau, trong phòng thi, cô ta ho liên tục, ám chỉ tôi lộ bài. Tôi giả vờ không nghe thấy, mặc cô ta ho đến suýt long phổi. Giám thị lo lắng hỏi:
“Em không khỏe à? Nếu mệt quá có thể xin nghỉ.”
Cô ta lắp bắp phủ nhận: “Không… không sao.”
Chờ giám thị đi xa, cô ta bắt đầu đá ghế tôi liên tục, khiến bút trên tay tôi lạch cạch vạch một đường dài trên giấy. Không chịu nổi, tôi xé nửa tờ nháp, viết linh tinh:
“BABCD ACBBA DDCBA CACDD…”
Linh Kỳ mở giấy ra, chép lia lịa. Cuối cùng, cô ta cũng thôi làm phiền tôi.
7
Kết quả thi ra, không ngoài dự đoán, Linh Kỳ bị tôi “chơi” đến mức đứng bét lớp.
“Mày nhìn mày làm cái gì đây! Tao vứt bài làm đáp án xuống đất, mặt trước giẫm một cái, mặt sau giẫm một cái, còn được điểm cao hơn mày!”
Trước khi tan học, giáo viên chủ nhiệm kéo Linh Kỳ ra hành lang, mắng như tát nước vào mặt. Tôi đứng cười đến nhe cả răng.
Phí Dã gọi tôi lại, nhét vào tay tôi một lon Coca lạnh ngắt:
“Cảm ơn em đã dạy anh học. Đây là quà cảm ơn của anh.”
Lon Coca lạnh đến mức đọng nước, tôi hơi khó xử. Phí Dã còn nhiệt tình “nhắc nhở”:
“Đây là Coca đấy, ngon lắm, em thử đi.”
Không chịu nổi, tôi bật dậy:
“Phí Dã, em đến kỳ rồi, không thể uống đồ lạnh được.”
Tai anh đỏ ửng, lúng túng quay người bỏ chạy. Tôi lắc đầu, nhặt cặp lên rồi về nhà.
8
Trên đường từ trường về ga tàu điện ngầm có một con hẻm hẹp, thường xảy ra bắt nạt. Hôm nay, gió đêm thoảng qua, bóng cây lờ mờ, nơi đây yên tĩnh đến lạ thường.
“Thẩm Chiêu Chiêu!”
Linh Kỳ từ sau lưng lao tới, chửi rủa thô tục: “Đồ chết tiệt, mày dám chơi tao!”
Không cần giả vờ nữa. Tôi chờ ngày này lâu rồi.
Cô ta túm cổ áo tôi, nhưng tôi gạt tay cô ta ra, tung cú đá mạnh vào bụng. Cô ta ngã nhào, ánh mắt hoang mang. Tôi nhổ toẹt:
“Mày không phải mạnh lắm sao?”
Tôi đang định dạy cô ta bài học thì—
“Chiêu Chiêu, em đang làm gì đấy?!”
Phí Dã xuất hiện, vẻ mặt không thể tin nổi. Dưới chân tôi, Linh Kỳ nằm rên rỉ vì đau.
Trong khoảnh khắc, tôi bịa ngay:
“Bạn này đau bụng, tôi đang định đưa cô ấy đến bệnh viện.”
Phí Dã kéo tôi ra sau, hỏi Linh Kỳ:
“Cô không sao chứ? Có cần chúng tôi đưa đến bệnh viện không?”
Linh Kỳ lắp bắp cảm ơn rồi chạy mất. Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Phí Dã đưa tôi ly trà sữa nóng:
“Chiêu Chiêu, em đến kỳ thì uống cái này cho ấm bụng. Anh nhờ chủ quán tư vấn đấy, không biết em có thích không…”
Tôi cầm ly trà, lòng dâng lên cảm giác tội lỗi. Hu hu, Phí Dã đối xử tốt thế này, vậy mà tôi lại lừa anh!