Thẩm Thanh Hòa thi đại học rất xuất sắc và đậu vào Đại học Thanh Hoa.
Ngày nhận được giấy báo nhập học, tôi xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần. Thẩm Thanh Hòa thì bình tĩnh lắm, chỉ liếc nhìn tôi với chút bất lực: “Dì ơi, dì xem nhiều lần rồi đấy, giấy báo nhập học của cháu sắp bị dì sờ đến bóng loáng rồi.”
Tôi đáp: “Cả đời dì chưa từng được sờ giấy báo nhập học của Thanh Hoa bao giờ.”
Ngẫm lại, năm đó tôi thi đại học cũng vượt điểm chuẩn của các trường trọng điểm, nhưng lại là người phụ nữ đã từ chối Thanh Hoa đấy nhé.
Nghe tôi nói vậy, khóe miệng Thẩm Thanh Hòa không nhịn được mà nhếch lên một chút.
Ngay khi tôi vừa đặt giấy báo nhập học xuống, tôi chợt thấy nụ cười đó. Cậu không còn là cậu bé gầy gò, xanh xao năm nào nữa, giờ đây cậu đang ở độ tuổi đẹp nhất. Khi cười, ánh mắt cậu sáng rực như có sao rơi xuống, đẹp đến mức khiến người khác phải kinh ngạc.
Nhưng mà…
Tôi véo má cậu, nghiêm mặt: “Cháu đang cười nhạo dì đấy à?”
Cậu vội vàng xua tay, thoát khỏi “ma trảo” của tôi, rồi chạy biến đi: “Không dám không dám.”
Tôi lắc đầu, không nói gì nữa.
Hừ, nhóc con này, đúng là đáng đánh đòn.
Vài năm sau, Thẩm Thanh Hòa tốt nghiệp đại học, bắt đầu khởi nghiệp và có chút thành công.
Tôi không bất ngờ trước thành công của cậu. Một người từng có xu hướng tự hủy hoại bản thân, thì bao nhiêu tổn thương sẽ càng tạo ra được bấy nhiêu rực rỡ. Cậu ấy sẽ dùng chính sự đau khổ đó để xây dựng lại bản thân, và không ai có thể cản nổi.
Lúc này, tôi đã mở một xưởng vẽ. Khi rảnh rỗi, tôi thường ở trong xưởng, trò chuyện vu vơ với hệ thống.
[Hệ thống, cậu im lặng lâu rồi đấy.]
[Chúc mừng ký chủ, hoàn thành nhiệm vụ, thưởng thức cuộc sống mới.]
Giọng nói lạnh lùng của hệ thống vừa dứt, tôi cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm hơn hẳn. Nhưng ngay sau đó, trước mắt tôi bỗng tối sầm lại. Trước khi ngất đi, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng đồ vật rơi xuống đất, và giọng nói trầm thấp quen thuộc đầy hoảng sợ: “Giang Tinh Ý!”
Khi tôi mở mắt ra lần nữa, trước mắt là một không gian trắng xóa. Đây là không gian bên trong hệ thống.
Tôi chớp mắt, cảm thấy kỳ lạ. Không phải tôi đã hoàn thành nhiệm vụ rồi sao?
Hình như nhận ra sự nghi hoặc của tôi, một bóng người được cấu thành từ dữ liệu từ từ quay lại, nhìn tôi. Cô ấy hơi nhíu mày, nhưng tôi cảm thấy cô ấy rất quen. Dường như tôi đã gặp cô ấy ở đâu đó rồi.
Người phụ nữ nở nụ cười dịu dàng: “Chị rất vui vì có em gái như em.”
Cô ấy cố tình nhấn mạnh hai chữ “em gái”. Chỉ một câu nói, tôi đã hiểu ra thân phận của cô ấy. Cô ấy chính là Giang Sơ Nguyệt!
Trong nháy mắt, tôi nhớ ra đã gặp cô ấy ở đâu. Người phụ nữ trước mặt mỉm cười, giống hệt người trong bức ảnh mà Thẩm Thanh Hòa trân trọng cất giữ!
Bên cạnh, một bóng người khác vẫy tay với tôi, chứng minh cho tất cả những suy đoán của tôi: “Ký chủ, những thông tin mà cô muốn trước đây, đều là do cô ấy cung cấp đấy.”
Vừa nghe thấy câu này, tôi hơi sững người. Đúng vậy, lúc đầu khi dỗ dành Thẩm Thanh Hòa, tôi đã hỏi hệ thống một số chi tiết về mối quan hệ giữa Thẩm Thanh Hòa và mẹ cậu. Lúc đó, tôi còn tưởng hệ thống vạn năng, nhưng giờ đây, tôi nhận ra, Giang Sơ Nguyệt sau khi chết trong sách, đã trở thành hệ thống!
Hai người nhìn nhau, im lặng không nói gì.
Bỗng nhiên, người phụ nữ lên tiếng trước: “Chị rất tiếc vì không thể ở bên cạnh thằng bé, nhìn nó lớn lên, nhìn nó yêu mà không được yêu, không có kết cục tốt đẹp.”
Người phụ nữ trước mắt, dù đã trở thành hệ thống và lẽ ra không nên có cảm xúc, nhưng tôi vẫn cảm nhận được nỗi buồn sâu đậm không thể xóa nhòa trong giọng nói của cô.
Tôi mấp máy môi, nhưng không nói nên lời.
Thấy vậy, cô ấy bỗng nhiên lại mỉm cười: “Nhưng giờ thì tốt rồi, bên cạnh nó có em, em đã nuôi dạy nó rất tốt.”
Nói xong, bóng dáng của cô bỗng trở nên mơ hồ, ánh sáng xanh từ dữ liệu dần dần tan biến trong không trung, như những vì sao lấp lánh.
Tôi nhận ra có gì đó không ổn, vô thức tiến lên muốn nắm lấy tay cô, nhưng lại bắt hụt: “Chị, chị sao vậy?”
Cô còn chưa kịp mở miệng, hệ thống của tôi đã thở dài: “Vô ích thôi, cô ấy đã dùng hết điểm tích lũy để đổi lấy một cuộc đời thoát khỏi cốt truyện cho Thẩm Thanh Hòa, trong số rất nhiều người, cô ấy đã chọn em.”
Tôi trơ mắt nhìn người phụ nữ tan biến trước mắt mình, tim như thắt lại.
“Trở về đi, đừng để nó đợi lâu.” Đây là câu cuối cùng của cô.
Ngay sau đó là âm thanh hệ thống hủy liên kết.
Ý thức đột ngột bị kéo về hiện thực, nhưng tôi vẫn không thể hoàn hồn lại được. Cho đến khi nghe thấy giọng nói lo lắng của chàng trai trẻ: “Bác sĩ, cô ấy bao giờ thì tỉnh ạ?”
Bác sĩ vén mí mắt tôi lên.
Tôi nhân cơ hội mở mắt ra.
Bác sĩ im lặng một chút: “Ngay bây giờ.”
Lời bác sĩ vừa dứt, Thẩm Thanh Hòa đã vội vàng đến gần. Thấy khóe mắt tôi còn vương lệ, vẻ mặt cậu ấy khẽ biến sắc, lớn tiếng hỏi: “Dì có đau ở đâu không? Bác sĩ! Bác sĩ!”
Bác sĩ: “…”
Suýt chút nữa thì ông ấy bị điếc tai.
Tôi nhìn chằm chằm người trước mặt, sự chấn động từ cảnh tượng vừa rồi vẫn chưa tan biến. Tôi đưa tay nắm lấy tay cậu, nhẹ giọng nói: “Thanh Hòa, mẹ con rất yêu con.”
Một câu nói đột ngột.
Tôi biết nghe có vẻ kỳ lạ, nhưng tôi vẫn muốn nói với cậu ấy, dù họ không còn cách nào gặp lại nhau nữa.
Nghe vậy, chàng trai trẻ khẽ sững người, không nói gì. Rất lâu sau, tôi mới nghe thấy giọng cậu: “Dì mơ thấy mẹ cháu sao?”
Mơ thấy sao?
Cũng có thể coi là vậy.
Tôi gật đầu: “Ừ, bà ấy nói bà ấy vẫn luôn dõi theo con trưởng thành, rất vui mừng.”
Lời này vừa dứt, người trước mặt cụp mi xuống, che giấu cảm xúc đang cuộn trào trong đáy mắt: “Ừm, cháu biết.”
Cậu nghĩ.
Nhất định là mẹ đã đưa một Giang Tinh Ý tốt bụng như vậy đến bên cậu.
-Hoàn-