Chương 1:
Sau khi chết vì bệnh, ta xuyên không vào một bộ truyện nữ cường cổ đại, hóa thân thành nữ phụ não tàn kinh điển.
Nữ chính Hạ Linh vốn là một nữ quân nhân hiện đại. Trong một tai nạn, nàng xuyên không thành đại tiểu thư ngốc nghếch của Tướng phủ. Mà kiểu truyện này thì luôn phải có một cô em gái tâm cơ, xấu xa để làm nền cho màn vả mặt của nữ chính ngay từ chương đầu.
Và đáng buồn thay, ta chính là nhân vật ấy: Hạ Thiến Thiến, muội muội thứ xuất, chuyên đóng vai đóa bạch liên hoa nở trái mùa.
Lúc này, còn chưa đầy một tháng nữa là nữ chính sẽ xuyên không. Nghĩ đến chuyện nàng ấy toàn diện đè bẹp ta, từ trí tuệ đến võ công, ta lập tức mặt dày quyết định bám chặt lấy đùi nàng.
Mỗi ngày, ta đều dẫn theo nha hoàn đến cái tiểu viện rách nát của Hạ Linh, mang theo điểm tâm để lấy lòng.
“Thiến Thiến!”
Hạ Linh đang ngồi xổm dưới gốc cây đếm kiến, vừa thấy ta liền chạy tới, ánh mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm vào hộp điểm tâm trên tay ta.
Ta mở hộp, nhìn nàng ăn ngon lành mà nuốt nước miếng cái ực.
Không phải ta thèm đâu nhé! Chỉ là điểm tâm này cũng là do ta ki cóp mới có mà thôi.
Tướng phủ bây giờ do kế mẫu quản lý. Bà ta có một trai một gái, vừa không ưa con thứ, lại coi nữ chính – con của nguyên phối phu nhân – như cái gai trong mắt.
“Thiến Thiến ăn!”
Hạ Linh bất ngờ đưa một miếng điểm tâm lên miệng ta.
Ta cảm động nhận lấy, vừa nhai vừa hỏi dò:
“Tỷ tỷ, Thiến Thiến có tốt với tỷ không?”
Hạ Linh gật đầu cái rụp.
Ta chớp thời cơ, cố làm ra vẻ đáng thương:
“Vậy những chuyện không tốt Thiến Thiến đã làm trước đây, tỷ có thể tha thứ cho muội không?”
Hạ Linh nghiêng đầu khó hiểu, vẻ như chẳng nhớ nổi những gì nguyên chủ từng làm với nàng.
Thật ra, Hạ Thiến Thiến nguyên bản ghen tị với nhan sắc của nữ chính, lại bị Hạ Duyệt – con gái kế mẫu – thường xuyên bắt nạt. Không dám bật lại Hạ Duyệt, nàng ta đành đi hành nữ chính cho hả giận: nào véo đùi, nào dùng kim châm… Tuy không dám lộ liễu, nhưng cũng ngược đãi người ta không ít.
Nhớ đến kết cục bi thảm của Hạ Thiến Thiến trong truyện – bị gả cho lão góa vợ bạo lực, ta cố nặn vài giọt nước mắt, khóc lóc nói:
“Tỷ tỷ, muội xin lỗi! Muội không cố ý đâu, đều tại Hạ Duyệt ép muội cả!”
Lập tức đổ lỗi! Nguyên chủ vốn chỉ là pháo hôi làm nền, tội gì phải gánh hết trách nhiệm!
Ta khóc đến thương tâm, còn Hạ Linh thì lo lắng đi tới đi lui quanh ta. Nhưng rõ ràng nàng ấy cũng chẳng biết làm gì, đành mở miệng khóc lớn theo.
Ơ, này… Diễn sâu thế!
Đúng lúc ấy, tiểu viện vốn lạnh lẽo bỗng trở nên náo nhiệt.
“Khóc cái gì mà khóc? Tang gia bối rối à?”
Hạ Duyệt dẫn theo mấy nha hoàn xông vào, vẻ mặt kiêu ngạo.
Ta vội lau nước mắt cho mình và Hạ Linh, lén đánh giá lại nhan sắc nàng ấy. Phải công nhận, mỹ nhân đúng là mỹ nhân, ngay cả khóc cũng đẹp như một bức tranh.
Hạ Duyệt đứng ngay cửa, phun lời như súng liên thanh:
“Đồ không biết quy củ! Từ xa đã nghe tiếng các ngươi khóc lóc, thật xui xẻo! Người đâu, phạt tát vào miệng cho ta!”
Cái đệt? Muốn đánh người luôn à?
“Ting! Ký chủ xin chào, nhiệm vụ hôm nay ‘Trà Xanh Ngôn Ngữ 0/3’ chưa hoàn thành. Vui lòng hoàn thành kịp thời, nếu không sẽ bị trừ điểm sinh mệnh.”
!!!
Ta bực bội muốn chửi thề nhưng đành nín nhịn. Trước giờ, nhờ nữ chính ngây thơ, ta chỉ cần nói vài câu kiểu “trà xanh” là hoàn thành chỉ tiêu. Nhưng cái hệ thống chết tiệt này lại yêu cầu phải nói với nhân vật chính!
Nếu ta đi tìm nam chính, chẳng phải tự tìm đường chết sao? Đúng là khốn nạn! Hôm nay còn chưa kịp mở mồm nữa chứ!
Ta vừa định lên tiếng thì “chát!” – một cái tát từ nha hoàn đối diện giáng xuống, khiến ta hoa mắt chóng mặt.
“Đệt! Đau quá!” Ta không nhịn được buột miệng chửi.
Hạ Linh thấy vậy thì như pháo nhỏ nổ tung, xông tới bảo vệ ta:
“Ngươi là người xấu! Không được phép đánh Thiến Thiến!”
Mấy nha hoàn lập tức giữ chặt nàng lại.
Hạ Duyệt từ từ bước tới, vẻ mặt đắc ý. Cô ta véo má Hạ Linh như đang kiểm tra hàng, ánh mắt lóe lên tia ghen tị. Ngay sau đó, cô ta xoay chiếc nhẫn chạm trổ hoa văn sắc nhọn trên tay, sẵn sàng giáng xuống mặt Hạ Linh.
Ta vừa nhìn đã toát mồ hôi lạnh. Chiếc nhẫn đó mà tát xuống thì mặt nữ chính coi như đi tong!
Không kịp suy nghĩ, ta vùng vẫy, hất nha hoàn đang giữ mình, đẩy mạnh Hạ Linh:
“Tỷ tỷ, chạy mau!”
Nhưng đời không như mơ, Hạ Duyệt nhanh hơn. Cô ta tóm được Hạ Linh, hung hăng đẩy một cái.
Rầm!
Đầu Hạ Linh đập thẳng vào góc bàn. M.á.u từ trán nàng ấy chảy ra từng dòng, nhuộm đỏ cả mặt đất.
Ta hốt hoảng chạy tới, vừa đỡ nàng dậy vừa run rẩy nghĩ:
Chết tiệt, đập vào huyệt thái dương rồi. Nữ chính sẽ không mất mạng đó chứ?!
Vừa định kiểm tra xem Hạ Linh có ổn không, thì Hạ Duyệt lại ra lệnh cho nha hoàn kéo ta đi. Một con nha hoàn chơi xấu, trực tiếp túm tóc ta mà giật, đau đến mức ta hét toáng lên:
“Trời đánh cái lũ này! Buông tóc bổn cô nương ra!”