Chương 2:
Giây tiếp theo, Hạ Linh mở mắt. Ánh mắt nàng ấy tràn đầy lạnh lùng, chẳng nói chẳng rằng, trực tiếp tung một cú đá trời giáng, đá bay nha hoàn đang túm tóc ta. Rồi, như trong cảnh phim thần tượng kinh điển, nàng ấy ôm chặt lấy ta.
Đúng vậy, một màn anh hùng cứu mỹ nhân cực ngầu.
Ta ngây ngẩn trong vòng tay nàng ấy, bốn mắt nhìn nhau, mà không, chỉ có ta là nhìn ngẩn ngơ. Nữ chính thì lạnh lùng bá đạo, còn ta… hoàn toàn choáng váng.
Nhưng dù sao cũng phải diễn tròn vai!
“Tỷ tỷ! Tỷ không sao chứ? Đều tại muội không tốt, không bảo vệ được tỷ!”
“Tỷ bị thương như vậy, lòng muội đau như cắt, hận không thể thay tỷ chịu đựng tất cả!”
“Tỷ tỷ, tỷ mau chạy đi! Cứ mặc kệ muội, chỉ cần tỷ an toàn, dù muội có chết cũng cam tâm tình nguyện!”
“Ting! Nhiệm vụ hôm nay ‘Trà Xanh Ngôn Ngữ 3/3’ đã hoàn thành.”
Hoàn hảo! Đúng là ta đây giỏi quá đi mà!
Nói xong, ta… ngất xỉu.
Nhưng ngất xỉu là giả bộ thôi.
Ta vốn chỉ định làm màu, bởi lẽ, nghĩ mà xem, Hạ Linh là nữ chính có võ công, Hạ Duyệt có cha mẹ yêu chiều, còn ta, một pháo hôi nhỏ bé, lỡ mà dính dáng thì toi.
Thế nhưng giả bộ mãi, không ngờ ta lại ngủ thiếp đi thật.
Đến lúc tỉnh lại, trời đã tối mịt.
“Tiểu thư, cuối cùng người cũng tỉnh rồi!”
Ta dụi mắt, phát hiện mình đã về lại cái tiểu viện đổ nát của mình. Ngáp dài một hơi, ta hỏi ngay: “Tỷ tỷ đâu rồi?”
Nha hoàn bên cạnh có chút do dự, rồi đáp: “Ý tiểu thư là Hạ Linh đại tiểu thư ạ?”
Đại tiểu thư?
Ta khựng lại. Trước đây, khi Hạ Linh còn ngốc nghếch, cả phủ đều gọi nàng ấy là “tiểu thư ngốc”. Danh xưng “đại tiểu thư” vốn là để chỉ Hạ Duyệt.
Nhìn vẻ nghi hoặc của ta, nha hoàn nhanh chóng kể lại: “Hạ Linh đại tiểu thư đã dạy dỗ Hạ Duyệt ra trò, còn làm kế mẫu cứng họng không nói nổi một câu!”
Ta nghe xong, trầm ngâm một chút rồi hỏi: “Đại tiểu thư có nhắc đến ta không?”
“Có chứ! Đại tiểu thư nói người bị nhị tiểu thư đánh đến ngất xỉu, ai cũng thấy thương.”
Nghe vậy, ta thầm gật gù. Nữ chính này đúng là đáng để kết giao, hóa ra trong tình huống nguy cấp cũng biết bảo vệ đồng đội.
Mà nghĩ kỹ lại, trong nguyên tác, cú va đầu vào góc bàn vốn do ta đẩy Hạ Linh tạo nên, khởi đầu cho sự tỉnh ngộ của nàng ấy. Nhưng hôm nay, nhờ thuận nước đẩy thuyền, Hạ Duyệt đã tự mình kích hoạt cốt truyện.
Tất nhiên, nếu sau này Hạ Linh nhìn lại ký ức cũ, có thể nàng ấy sẽ nghi ngờ ta. Nhưng có hề chi?
Thứ nhất, ta không cướp nam chính.
Thứ hai, ta không hề muốn làm kẻ thù của nàng ấy.
Ta chỉ có một mục tiêu duy nhất: mỗi ngày nói vài câu “trà xanh”, đủ 1000 câu thì phủi tay chuồn thẳng, mặc kệ cốt truyện tiến triển ra sao.
Ta không mong Hạ Linh sẽ yêu quý ta hay coi ta là người quan trọng. Chỉ cần sau này, khi ta rời đi, nàng ấy chịu giúp ta một tay, thế đã đủ để ta tạ ơn trời đất rồi.
Vẻ mặt dửng dưng của ta rõ ràng khiến Hạ Duyệt phát cáu. Nàng ta lạnh lùng sai bà vú bên cạnh:
“Dạy dỗ nó một chút!”
Lại là tát tai. Ta thở dài trong lòng. Có thể nào sáng tạo hơn một chút được không?
Bàn tay to như quạt hương bồ đã vung về phía khuôn mặt nhỏ xinh của ta. Nhưng bị đánh? Không đời nào.
Phía sau ta là cửa sân. Không chần chừ, ta xoay người một cái, thoắt cái đã chạy mất.
Dù Hạ Linh không đến tìm, ta vẫn có thể tự đi tìm nàng ấy. Chỉ hy vọng hôm nay nàng không ra ngoài.
Phía sau, một đám người hầu cùng Hạ Duyệt đứng ngây ra, dường như không ngờ ta lại dám làm trò như thế.
“Dám chạy à?! Lật trời rồi! Mau bắt lấy nó cho ta!”
Ta cắm đầu chạy, phía sau là một nhóm nha hoàn, bà ma, vừa đuổi vừa quát.
Chạy qua cửa sân, quẹo vào một góc, ta đụng phải Hạ Linh – nàng ấy đang mặc nam trang, trông ngầu hết chỗ nói.
“Các ngươi đang làm gì?” – Hạ Linh hỏi, giọng lạnh như băng.
Ta nhanh chóng lách người núp sau lưng nàng ấy, giọng run run đầy oan ức:
“Tỷ tỷ cứu ta! Nhị tiểu thư hiểu lầm ta rồi! Muội chỉ thân thiết với tỷ tỷ hơn một chút thôi, hoàn toàn không có ý bất kính gì với nàng ta. Nhưng mà… nàng ta… Hu hu hu~”
Ánh mắt Hạ Linh lóe lên vẻ hiểu rõ mọi chuyện. Nàng ấy nhìn đám người hầu và Hạ Duyệt, lạnh lùng như có băng giá trong đôi mắt.
Sau một hồi cãi vã căng thẳng, Hạ Duyệt tức tối để lại một câu: “Ngươi cứ chờ đấy!” rồi bỏ đi.
Khi mọi chuyện yên ổn, Hạ Linh quay sang ta. Ta lập tức giả vờ run rẩy, ánh mắt như thể vừa trải qua một trận kinh hồn.
Nàng ấy nhẹ nhàng xoa đầu ta, dịu dàng nói: “Nếu muội không ngại, có thể chuyển đến sân của ta ở.”
Nghe vậy, mắt ta sáng lên. Đúng là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống!
Không chần chừ, ta gật đầu đồng ý ngay lập tức.
Nhìn dáng vẻ mặc nam trang của Hạ Linh, lòng ta cũng nổi lên chút tò mò. Thế là ta đánh bạo lên tiếng:
“Tỷ tỷ định ra ngoài sao? Muội đã làm lỡ thời gian của tỷ rồi. Haiz, thật ngưỡng mộ tỷ, có thể tự do đi lại bên ngoài. Không như muội, mẹ mất sớm, cha chẳng đoái hoài, phu nhân lại cấm tiệt không cho ra ngoài. Đến mức giờ đây, muội còn chẳng nhớ nổi đường phố bên ngoài trông như thế nào nữa.
Tỷ tỷ mau đi đi! Khi nào về có thể kể cho muội nghe chút chuyện ngoài đó được không? Muội hứa sẽ ngoan ngoãn đợi tỷ về trong sân của chúng ta.”
Hạ Linh thoáng do dự.
Nửa canh giờ sau, ta mặc một bộ nam trang, cùng nàng ấy xuất hiện trước cửa một sòng bạc.
Đúng là thánh địa mà bất cứ nữ chính xuyên không nào cũng phải ghé qua!