Chương 3:
Rõ ràng là Hạ Linh đến đây để kiếm tiền. Nàng ấy cần tiền để tự chế tạo vũ khí cho mình, nhưng đáng tiếc, ngân khố lại chẳng dư dả chút nào.
Trong vai một trà xanh nhỏ chu đáo, ta đương nhiên phải làm ra vẻ nhiệt tình, móc chút tiền tiêu vặt ra để tỏ ý một chút. Nhưng khi nghe nàng ấy nói cần đến… một vạn lượng bạc, ta chỉ biết lặng lẽ nuốt nước bọt, rồi ngậm miệng thật chặt.
Hạ Linh ở sòng bạc, dẫn dắt ta như thần tài sống. Nàng ấy chơi đâu thắng đó, mà ta chỉ cần bám theo đặt cược cũng kiếm được kha khá bạc.
Phải nói thật, dáng vẻ nàng ấy lắc xí ngầu đẹp trai bá cháy, đúng chuẩn nữ chính đỉnh lưu trong truyện xuyên không.
Cầm chiếc ví nặng trĩu trên tay, ta cảm thán từ tận đáy lòng:
Tỷ! Từ nay về sau, tỷ chính là tỷ tỷ duy nhất của muội!
Thế nhưng, động thái oanh liệt của Hạ Linh rất nhanh đã thu hút sự chú ý của ông chủ sòng bạc. Nàng ấy được mời lên lầu.
Ta lon ton theo sau, chẳng khác gì cái đuôi nhỏ.
Ngay lúc này, một tràng âm thanh “lộc cộc lộc cộc” vang lên. Một chiếc xe lăn xa hoa xuất hiện trước mặt chúng ta, trên xe là một nam nhân mặc áo trắng, đeo mặt nạ bạc, được người hầu đẩy ra.
Nhìn chiếc xe lăn đó mà xem – trừ bánh xe ra, tất cả đều được làm bằng ngọc điêu khắc tinh xảo!
Ngoài nam phụ thủ phủ Mạnh Vân Châu trong sách, còn ai xa xỉ được như vậy nữa?
Ta sờ cằm, dõi mắt nhìn màn đối đầu giữa hai người. Theo lẽ thường, Hạ Linh là nữ chính ngầu lòi, lẽ nào lại có chuyện thua cuộc? Nhưng ván cược ba ván hai thắng, hiện tại lại là… một thắng một thua.
“Cô nương còn muốn tăng thêm tiền cược không?”
Giọng nói của Mạnh Vân Châu lạnh lùng, tự tin như thể đã nắm chắc phần thắng.
Hạ Linh cong môi cười nhạt, kiêu ngạo đáp:
“Ta muốn cược toàn bộ sòng bạc này của ngươi!”
Ta đứng cạnh, suýt chút nữa hét to: Hiện trường truyện sảng văn đây rồi!
Mạnh Vân Châu cười nhẹ, nhìn nàng ấy đầy thách thức:
“Nhưng mà… tiền cược của cô nương hình như chưa đủ.”
Không chút do dự, Hạ Linh cười nhạt:
“Ta lấy chính bản thân ra cược.”
Thế nhưng, Mạnh Vân Châu lại chẳng dễ mắc bẫy. Hắn lắc đầu, ánh mắt sắc bén dời về phía ta.
“Tiểu tư bên cạnh cô nương này dung mạo xinh đẹp, đúng là rất hợp khẩu vị của tại hạ. Hay là cô nương lấy hắn ra cược đi?”
Tiểu tư?
Rất tốt, Mạnh Vân Châu! Ngươi đúng là biết cách chọc tức người khác đấy!
Hạ Linh nghe vậy, ánh mắt liền lạnh xuống, định từ chối ngay lập tức.
Đúng lúc này, hệ thống Trà Trà đột nhiên nhảy ra:
“Ting! Nhiệm vụ giới hạn thời gian đã mở. Hiện tại bước vào thời gian thưởng gấp đôi.”
Ta: …
Hừ, cái hệ thống chết tiệt này! Ngươi nghĩ ta quan tâm chút thời gian thưởng gấp đôi vớ vẩn của ngươi sao?
Ừ thì… ta quan tâm thật.
Ta chủ động kéo kéo tay áo Hạ Linh, bắt đầu màn trình diễn “trà xanh” của ngày hôm nay.
“Không sao cả! Tỷ tỷ lợi hại như vậy, dù thế nào cũng sẽ không để muội thua đâu, đúng không?”
Hạ Linh nhíu mày, rõ ràng không đồng tình, nhưng chưa kịp nói gì thì ta đã nhanh chóng ngồi xuống mép bàn cược, mặt đầy tự tin:
“Tỷ tỷ chắc chắn sẽ thắng mà! Trước giờ muội chẳng giúp được gì cho tỷ tỷ, bây giờ có thể làm chút gì đó cho tỷ, muội thật sự rất vui.”
Ta liếc nhìn Mạnh Vân Châu, khóe môi cong lên đầy ý tứ:
“Hơn nữa, vị công tử đây nhìn qua cũng không giống người xấu.”
Nghe vậy, Mạnh Vân Châu bật cười khanh khách hai tiếng, đầy châm biếm:
“Vậy cô nương nhầm rồi. Tại hạ chính là người xấu, chuyên thích thắng những tiểu cô nương đáng yêu về làm nô bộc.”
Ta lườm hắn một cái, không thèm đôi co.
Hai người bắt đầu lắc xí ngầu, không khí căng thẳng bao trùm cả bàn cược.
Thật ra, ta chẳng hề lo Hạ Linh sẽ thua. Như ta đã nói, Mạnh Vân Châu không phải người xấu, mà ngược lại, hắn còn là nhân vật giúp đỡ rất lớn cho cả nam nữ chính trong truyện.
Ở giai đoạn sau, toàn bộ tiền bạc để hai người họ chiêu binh mãi mã, tạo phản đều là do hắn cung cấp. Điều kiện duy nhất hắn đưa ra là sau khi nam chính đăng cơ, phải thay đổi địa vị của thương nhân, phá vỡ sự áp bức đẳng cấp sĩ – nông – công – thương đã tồn tại hàng thế hệ.
“Cộp!”
Tiếng xí ngầu lăn trên bàn ngừng lại, kết quả hiện ra. Hạ Linh thắng.
Khóe môi nàng ấy cong lên trong một nụ cười hiếm hoi. Nàng kéo ta từ trên bàn cược xuống, ánh mắt dịu dàng xen lẫn chút tự hào.
Mạnh Vân Châu, không chút chần chừ, giao khế ước sòng bạc cho Hạ Linh, lịch sự tiễn chúng ta rời đi.
“Ting!”
Hệ thống đột nhiên vang lên:
“Nhiệm vụ giới hạn thời gian hoàn thành, phần thưởng đã được thanh toán. Hiện tại, tổng tiến độ nhiệm vụ là 469/1000. Ký chủ, xin tiếp tục cố gắng nhé!”