Rước Phải Bà Cố Nội

Chương 6



Chương 6:

19

Thành thân với Chu Tĩnh An nửa năm, ta vẫn chưa có thai.

Trong bữa cơm, mẹ chồng lườm ta rồi nói móc:
“Nhà này đến giờ vẫn chưa có thân tôn tử. Cưới về hai con gà mái chẳng biết đẻ trứng.”

Nghe vậy, sắc mặt đại tẩu thoáng khó xử, dù thiếp của đại ca vừa sinh một nữ nhi và giao cho nàng nuôi. Có con trong tay, tâm trạng đại tẩu cũng khá hơn, mỗi ngày đều hồ hởi chia sẻ kinh nghiệm chăm con với ta.

Nhưng mẹ chồng không ngừng nói mỉa. Ta chẳng nhịn được, đặt đũa xuống, nói thẳng:
“Nương à, sao nương lại nói khó nghe như thế? Gà mái gì mà gà mái! Người ngoài mà biết nương ăn nói kiểu này, họ sẽ cười nhà ta là không có gia giáo. Người không học hành thì cũng phải giữ thể diện chứ! Mà nương đừng giận, ta cũng giống nương, chỉ là nói thẳng thôi.”

Mặt mẹ chồng đỏ bừng vì tức, chỉ tay vào ta quát:
“Ngươi! Ta chưa thấy đứa con dâu nào như ngươi, mẹ chồng nói gì cũng cãi, không biết hiếu thảo với cha mẹ chồng chút nào! Còn chưa sinh nổi một đứa con, mà còn lớn tiếng! Mau ra ngoài quỳ cho ta!”


20

“Nương, người đừng giận,” Chu Tĩnh An vội can ngăn. “Nàng ấy nói cũng đúng, sao người lại mắng nàng ấy như vậy?”

“Đồ bất hiếu! Con dám nói đỡ cho nàng ta sao?” Mẹ chồng ôm ngực, chỉ thẳng vào hắn, như thể hận rèn sắt không thành thép. “Nữ nhân này đã bỏ bùa mê thuốc lú gì mà con lại đi bênh nàng ta?”

Hừ, mỗi tối phu thê đều chung chăn chung gối, thế mà lại bảo bỏ bùa!

Mẹ chồng giận đến nghiến răng:
“Chu Tĩnh An, con hưu nàng ta cho ta! Ta không muốn nhìn thấy nàng ta trong nhà này dù chỉ một khắc!”

Ta nghe vậy, lập tức đập chén:
“Bà dám hưu ta?”

“Chỉ riêng tội bất kính với cha mẹ chồng, ta có thể hưu ngươi ngay lập tức!”

Tức giận bùng lên, ta lật bàn, bát đũa văng tung tóe:
“Tốt lắm! Nếu lão nương sống không yên thì cả nhà các ngươi cũng đừng mong sống ổn!”

“Đủ rồi!” Cha chồng giận dữ đập bàn, quát lớn:
“Ngươi còn coi Chu gia ra gì nữa không, Vương Tòng Tâm? Bình thường ngươi ồn ào ta còn nhịn, nhưng giờ thì quá đáng lắm rồi!”

Ta lạnh lùng đáp:
“Hai ông bà già bất chấp lễ giáo như các người, lão nương chịu đủ rồi! Muốn hưu thì hưu đi!”


21

Nói là làm, ta đi thẳng đến tiêu cục, thuê mấy tiêu sư, nghênh ngang bước vào Chu gia, ra lệnh:
“Dọn hết của hồi môn của ta đi!”

Chu Tĩnh An nhìn ta, vẻ mặt vừa nghi hoặc vừa tức giận:
“Nàng làm gì vậy?”

“Ta làm gì à?” Ta cười khẩy, nhìn thẳng vào hắn:
“Chàng tự nhìn lại gia đình chàng đi! Nương chàng đối xử với đại tẩu thế nào? Còn suốt ngày nói xấu ta với đám phu nhân trong kinh thành, tưởng ta không biết chắc? Một gia đình như vậy mà còn muốn ta sinh con cho các người sao? Mơ đi! Ta ở đây đủ rồi, giờ ta phải đi!”

“Nàng… nàng…” Hắn hoảng hốt, xoay vòng vòng như gà mắc tóc:
“Không phải ta đứng về phía nàng sao? Không phải ta đã giúp nàng rồi sao? Sao nàng lại làm vậy?”

“Giờ chàng trách ta à?” Ta bật cười cay đắng, ánh mắt thất vọng nhìn hắn:
“Ta là con gái của một thổ phỉ, không phải danh môn khuê tú, nhưng ta cũng có tự trọng! Nương chàng đã nói hưu ta, ta còn mặt mũi nào bám víu nữa? Gia đình các người muốn đuổi ta, giờ chàng còn trách ta?”

Càng nói, ta càng giận, không kìm được tát hắn một cái.

Mẹ chồng lao đến mắng chửi ầm ĩ:
“Hay lắm! Ngươi, Vương Tòng Tâm, bình thường ức hiếp nhi tử của ta thế nào thì hôm nay ta phải hưu ngươi!”

“Ta thèm vào ở lại cái nhà này!”

Tiêu sư nhanh chóng thu xếp của hồi môn của ta, còn ta thì gom sạch tiền bạc và trang sức trong phòng, rồi lên xe ngựa.

Suốt quá trình đó, Chu Tĩnh An chỉ lẳng lặng đi bên cạnh ta, còn mẹ chồng thì lớn giọng hả hê:
“Đi rồi thì tốt, ta sẽ cưới cho con trai ta một tức phụ trẻ trung, xinh đẹp, hiền thục hơn ngươi!”

22

May mắn thay, cha ta đã chuẩn bị sẵn một ngôi nhà riêng cho ta, nên không cần ngồi xe ngựa mấy giờ liền để về quê.

Ngôi nhà đầy đủ tiện nghi, có nha hoàn và người gác cổng. Bữa tối vừa xong, hạ nhân đến báo:
“Tiểu thư, cô gia vẫn đứng ngoài kia.”

Ta nhíu mày, không thèm ngẩng đầu:
“Hắn đến làm gì? Bảo hắn về đi! Nhớ đưa luôn thư hòa ly cho ta.”

Tối đó, ta ngủ một mình, cảm giác hơi trống trải, có chút không quen. Nhưng nghĩ lại những gì xảy ra ở Chu gia, ta tự nhủ:

Thôi vậy, ở cái nhà rắc rối ấy chỉ thêm đau đầu. Bây giờ cha đã tẩy trắng, ta cũng đã làm tròn phận sự gả đi, giờ không ở đó nữa thì cũng chẳng sao.

Càng nghĩ càng nhẹ nhõm, nhất là khi nhớ ra mình đang mang thai. Ở lại cái Chu gia đầy rẫy âm mưu để chịu khổ thêm ư? Không đời nào!

Sau khi con lớn lên, ta sẽ về quê cha, mua một căn nhà, sống cuộc sống riêng, bỏ cha giữ con, chẳng phải tốt hơn sao?

Với hy vọng ấy, ta thỏa mãn chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, hạ nhân lại đến báo:
“Tiểu thư, cô gia đã đứng ngoài cả đêm rồi.”

Ngay sau đó, một người khác chạy vào, vẻ mặt căng thẳng:
“Tiểu thư, lão gia, đại thiếu gia và nhị thiếu gia đều đến! Cô gia còn bị đánh nữa!”

“Á!” Ta đánh rơi cả tiểu long bao xuống bàn, vội vàng chạy ra ngoài.


23

“Khuê nữ, có phải tên tiểu tử này làm con uất ức không?”

Cha ta trừng mắt nhìn Chu Tĩnh An, không quên nhéo hắn một cái. Hai mắt hắn thâm sì, rõ ràng vừa bị đấm. Chu Tĩnh An chỉ biết đứng đó, ánh mắt đầy uất ức nhìn ta.

Ta thở dài, có chút đau lòng, nhưng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, lên tiếng:
“Cha, đại ca, nhị ca, sao mọi người lại đến đây?”

Cha ta giận dữ đáp:
“Tiểu tử này gửi thư, bảo con bỏ nhà đi. Ta thấy, chắc chắn Chu gia đã ức hiếp con, nên tới để làm chỗ dựa cho con!”

Đại ca siết chặt nắm đấm, gầm lên:
“Tiểu muội, nói đi! Bọn họ bắt nạt muội thế nào? Đại ca sẽ đấm vỡ mặt hắn ngay lập tức!”

Thấy đại ca định xông vào đánh Chu Tĩnh An, ta hốt hoảng ngăn lại:
“Đừng đánh! Không liên quan đến chàng ấy đâu! Là nương chàng nói muốn hưu ta. Hưu thì hưu, ta thèm vào!”

Nhị ca cười lớn, gật gù:
“Tốt! Nói hay lắm! Đi, nhị ca sẽ đến Chu gia làm ầm một trận, trút giận cho muội. Về nhà thôi! Muội ở đây một mình, chúng ta lo lắm!”

Cha ta vỗ vai nhị ca, giọng đanh thép:
“Cha đã chọn sẵn con rể kế tiếp cho con rồi. Vương công tử mà con nhờ cha hỗ trợ lần trước cũng được lắm. Về nhà, cha sẽ thu xếp!”


24

Quả là cha và các huynh của ta, luôn mạnh mẽ và quyết đoán!

Giữa lúc ta đang mỉm cười tự hào, Chu Tĩnh An bỗng quỳ xuống ôm lấy chân ta, khóc lóc:
“Nương tử! Sao nàng nỡ bỏ rơi ta? Không phải nàng nói yêu ta nhất sao? Không phải nói sẽ ở bên ta cả đời sao? Ta đã làm gì sai mà nàng đối xử với ta như vậy?”

Đại ca nhíu mày, hất cằm ra hiệu:
“Người đâu, lôi hắn ra ngoài cho ta!”

Cả sân lập tức náo loạn. Chu Tĩnh An trông thật đáng thương, nhưng ta hít sâu, giữ bình tĩnh, nói với hắn:
“Chàng… là một người tốt, nhưng ta không thể quay lại được. Nhà chàng quá nhàm chán, nương chàng thì suốt ngày làm ta khó chịu. Đoàn viên ngày lễ chỉ là niềm vui của nhà chàng, không phải của ta. Dù ta chưa chịu thiệt thòi gì, nhưng sống như vậy cả đời, ta còn sức mà chịu sao? Chàng về đi. Nương chàng đã nói sẽ tìm người mới cho chàng, chúng ta đường ai nấy đi, vậy tốt hơn.”

Chu Tĩnh An sững sờ, giọng khàn đi:
“Sao nàng có thể như vậy?”

Hắn ngập ngừng, như muốn nói gì đó, cuối cùng khẩn khoản:
“Nếu nàng không muốn về nhà, vậy ta ở lại đây với nàng cũng được. Sau này, đại ca ta sẽ làm hầu gia, còn ta ra ngoài tự lập môn hộ. Được không?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.