Rước Phải Bà Cố Nội

Chương 5



Chương 5:

15

Vương công tử và nương hắn ở trong một căn phòng đơn sơ tại chùa. Ngoài những đồ dùng cơ bản hàng ngày, không còn thứ gì đáng giá. Gia cảnh này, chỉ có thể dùng từ “nghèo túng” để hình dung.

Nhìn dáng vẻ của bà cụ, ta nhớ đến một vị đại nương trong trại. Khi xưa, bà ấy cũng bị bệnh như vậy, dù cuối cùng không sống được lâu, nhưng nhờ có Chu đại phu mà những ngày cuối đời bà ấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Ta hỏi tiểu sa di về tình hình của Vương công tử, tiểu sa di kể:
“Vương công tử là người rất tốt. Lúc trước, khi sư huynh ta bệnh nặng, muốn quay về chùa trước khi mất, Vương công tử tình cờ gặp và đã giúp sư huynh ta. Dù nhà không dư dả, hắn vẫn đưa hai mẹ con sư huynh ta đi cùng, thậm chí còn cõng sư huynh suốt quãng đường. Hai năm sau, Vương công tử lại quay về đây. Hắn thi rớt, nương hắn lâm bệnh, đành xin chùa cho ở tạm. Bình thường, hắn chép kinh Phật và bán tranh chữ để kiếm tiền.”

Nghe xong, ta quay sang Vương công tử, nói:
“Cha ta quen một vị đại phu rất giỏi. Tuy bệnh của nương ngươi không thể chữa dứt, nhưng có thể thuyên giảm. Bà ấy cứ ngây ngốc mãi cũng khổ, chi bằng để ta giới thiệu ngươi tới đó.”

Hắn cảm kích thi lễ, nói:
“Không biết cô nương có thể giúp tại hạ không? Tuy bây giờ tại hạ không có gì trong tay, nhưng sau này dù làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp ân tình của cô nương.”

Ta viết một bức thư giới thiệu, đưa cho hắn:
“Cầm thư này đến tìm cha ta. Ông rất trọng nghĩa khí, chỉ cần ngươi đến, những chuyện còn lại không cần lo.”


16

Về đến nhà, ta ngạc nhiên thấy cửa phòng bị khóa chặt. Hạ nhân đứng ngoài khuyên mãi mà người bên trong vẫn không chịu mở.

Ta gọi lớn:
“Phu quân, chàng đang làm gì thế?”

Bên trong vang lên tiếng đáp đầy căng thẳng:
“Nương tử? Nàng về rồi sao?”

“Ừ, là ta đây.”

Một lúc sau, hắn hé cửa sổ, liếc nhìn ta, rồi mới thở phào nhẹ nhõm, vội mở cửa ra.

Ngay lập tức, mùi hôi nồng nặc tràn ra.

Ta nhăn mặt, lùi lại một bước:
“Chàng không tắm mấy ngày rồi?”

“Ba ngày…”

“Chàng làm cái gì kỳ cục thế?”

Hắn uất ức chỉ về phía Xuân Hồng và Hạ Hà đang đứng xa xa:
“Còn không phải tại hai người bọn họ sao? Hễ ta mở cửa là họ liều mạng lao vào, thậm chí còn bỏ thuốc vào canh của ta. Ta khó chịu quá, đành ôm mấy cái bánh bao, nhốt mình trong phòng.”

Nghe vậy, ta tức giận quát lớn:
“Gan to bằng trời! Lũ nô tỳ không biết liêm sỉ! Các ngươi đi ngay ra ngoại viện làm việc hạ đẳng nhất! Nếu tái phạm, ta lập tức bán đi!”

Một thời gian sau, trong phủ có chuyện vui. Thuận Ý – nha hoàn mà ta tặng mẹ chồng – có thai, nhờ đó được nâng lên làm di nương. Thuận Ý rất cảm kích ta.

Chẳng bao lâu, Xuân Hồng và Hạ Hà lại bò lên giường… cha chồng. Ta cười đến chảy cả nước mắt. Người cha chồng này của ta quả không phải là nam nhân tốt lành gì.

Ở viện của đại ca, thiếp thất cũng báo tin mang thai.

Còn mẹ chồng thì giận cá chém thớt, đổ hết tức giận lên đầu đại tẩu. Đại ca lạnh nhạt, mặc kệ nàng ấy. Cuộc sống của đại tẩu ngày càng khó khăn, nên ngày nào cũng sang viện của ta chơi.

17

Khác hẳn bầu không khí căng thẳng trong đại phòng, viện của ta và Chu Tĩnh An yên tĩnh đến lạ.

Chu Tĩnh An bây giờ đã hoàn toàn bị ta “tẩy não,” nghe lời ta răm rắp. Ngay cả khi nương hắn gọi hắn đến nói chuyện riêng, ta lén nghe cũng chẳng sợ, vì hắn luôn bảo vệ ta.

Ta nghe lén được cuộc đối thoại:
Hắn nói: “Nếu nương cứ dùng quy củ với nàng ấy mà chẳng may nàng ấy sảy thai thì sao? Hơn nữa, lần trước, Lý ma ma định ức hiếp nàng ấy, cuối cùng tự gặp ác mộng, cắt cả tóc mình. Nương ạ, con thấy người đừng làm khó nàng ấy nữa.”

Nương hắn bật khóc: “Ta làm khó nàng ta khi nào? Nhi tử lớn rồi, ta không giữ được! Nuôi con bao nhiêu năm, giờ con lại quay sang giúp người ngoài đối phó với ta!”

Chu Tĩnh An nghiêm giọng: “Sao nàng ấy lại là người ngoài? Nàng ấy nói, nàng ấy mới là người sẽ ở bên con cả đời. Với nàng ấy, người quan trọng nhất là con. Với con, người quan trọng nhất cũng là nàng ấy. Còn nương, người quan trọng nhất với nương là cha. Còn với cha, người quan trọng nhất là…”

“Đừng nhắc đến cha con!”

Ta nấp ngoài cửa, suýt bật cười.

Chu Tĩnh An ngày thường chỉ thích ngồi trong thư phòng đọc sách. Đúng giờ, hắn ra trà lâu thảo luận đề thi, ăn cơm, tán gẫu với các học tử. Ta đã âm thầm theo dõi mấy lần, thậm chí mua chuộc cả người hầu bên cạnh hắn, kết quả hắn quả thật chẳng có gì mờ ám.

Mỗi lần hắn ra ngoài, mang theo bao nhiêu tiền ta đều biết rõ. Với số tiền ấy, hắn chẳng thể nào đi lêu lổng được.


18

Mẹ chồng nhân lúc cha chồng đi công vụ, đã cho Thuận Ý uống thuốc, khiến nàng sảy thai.

Chưa hết, các thiếp thất khác cũng bị ép uống canh tuyệt tử.

Ta cứ tưởng cha chồng sẽ ầm ĩ một trận ra trò, ai ngờ ông ấy lại rất bình tĩnh.

Ta hỏi Chu Tĩnh An:
“Chàng có biết tại sao không?”

Hắn lắc đầu: “Ta cũng không rõ, nhưng cha vốn không quá quan tâm đến chuyện có con. Ông chỉ cần có nữ nhân bầu bạn là đủ.”

Ta thở dài: “Vậy chàng nghĩ tình cảm giữa cha và nương chàng có tốt không?”

Hắn do dự rồi lắc đầu.

“Còn đại ca và đại tẩu chàng thì sao?”

Hắn lại lắc đầu.

“Chàng có biết tại sao không?”

“Tại sao?”

“Bởi vì họ không nghe lời nương tử!” – Ta đáp, rồi tiếp tục giải thích:
“Chàng nhìn cha chàng mà xem. Ông ấy vốn không yêu nương chàng, chỉ lo vui vẻ cho bản thân. Lớn tuổi rồi mà vẫn ôm đầy thị thiếp, gia đình sao mà hạnh phúc được? Đại ca chàng cũng vậy. Gia đình như thế thì chướng khí mờ mịt, làm sao yên ổn được?”

Hắn im lặng nghe, còn ta thì tiếp lời:
“Giờ chàng nhìn chúng ta. Nếu chàng dám có thị thiếp, ta chắc chắn sẽ lột da chàng trước tiên.”

Hắn rùng mình. Ta cười nhạt, nói tiếp:
“Sau đó, chúng ta sẽ cãi vã đến mức gà bay chó sủa. Không thể nào ngồi đây nói chuyện đàng hoàng như bây giờ được. Ít nhất một người sẽ phải ch//ết. Vì vậy, giữa phu thê, quan trọng nhất là trung thành, kế đến là thương yêu nhau. Chàng xem, ta luôn ân cần hỏi han chàng, chàng cũng rất tốt với ta. Như vậy, tình cảm chúng ta mới ngày càng tốt đẹp.”

Ta nhấn mạnh:
“Còn cha chàng, nương chàng, đại ca chàng, họ thất bại hết cả. Một gia đình không yên ổn thì truyền đạt được gì cho chàng? Nếu chàng nghe lời họ, chẳng phải chỉ đang đi theo con đường thất bại của họ sao?”

Hắn suy nghĩ một lúc, rồi nói:
“Vậy thì ta ngay cả kinh nghiệm thất bại cũng không có rồi.”

“Phản hả? Còn dám mạnh miệng à? Đêm nay phạt chàng ngủ dưới đất!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.