Rước Phải Bà Cố Nội

Chương 4



Chương 4:

11
Chờ mọi người đi hết, ta liền thưởng cho Chu Tĩnh An một nụ hôn, cười nói:
“Làm tốt lắm! Biểu hiện vừa rồi của chàng rất đáng khen. Nhớ kỹ, bất kể ai ức hiếp nương tử của chàng, dù đúng hay sai, chàng nhất định phải đứng về phía ta! Đương nhiên, ta vĩnh viễn không bao giờ sai!”

Hắn ngượng ngùng đỏ cả mặt, ấp úng hỏi:
“Vậy… tối nay có thể thêm một lần không?”

“Đương nhiên là được! Ai bảo ta yêu chàng như vậy cơ chứ!”

Chờ đến khi Chu Tĩnh An ngủ say, ta xoa xoa cái eo mỏi nhừ, đứng dậy thay đồ dạ hành, đi thẳng đến viện của cha mẹ chồng, mục tiêu là phòng của Lý ma ma.

Cái lão yêu bà này, ngủ say như chết. Ta cầm kéo, cắt phăng tóc bà ta, chỉ chừa lại đoạn dài đúng bằng ngón tay cái.


12
Sáng hôm sau, cả Chu gia rộn ràng tiếng kêu la thảm thiết như bị chọc tiết heo.

Trong bữa sáng, ta nở nụ cười dịu dàng, hỏi mẹ chồng:
“Nương, chút nữa con dâu đưa người đi dạo phố nhé?”

Chu Tĩnh An vội vàng hùa theo:
“Nương xem, Tòng Tâm vừa hiếu thuận lại vừa hiểu chuyện thế này, nương đi với nàng một chút cho vui!”

Mẹ chồng cau mày, lạnh nhạt đáp:
“Không đi. Không thoải mái.”

Ta giả vờ ấm ức, nhìn về phía phu quân, hắn lập tức nắm tay ta, vỗ nhẹ để an ủi.

Vài ngày sau, chúng ta chuẩn bị về quê cha ta, nơi chỉ cách kinh thành nửa ngày đường. Ta mang theo cả xe ngựa lễ vật, vừa đến nơi đã bắt đầu “chương trình giáo dục” cho Chu Tĩnh An.

Từ đầu đến cuối, cha ta liên tục nhấn mạnh những “giá trị truyền thống”: nào là phải nghe lời vợ, nào là chỉ có đàn ông sợ vợ mới mong gia đình êm ấm.

Để kết thúc bài giảng, ông bắt Chu Tĩnh An thề trước trời xanh:
“Từ nay về sau, lời nương tử nói sẽ là quy tắc sống của con!”

Đại ca nhíu mày nhìn hắn đã say khướt, kéo ta sang một bên:
“Tiểu muội, đầu óc phu quân muội… có hơi chậm không?”

“Nghe lời là được!” Ta đáp tỉnh bơ.

Nhị ca chen vào:
“Nếu hắn không nghe lời, muội tính làm gì?”

“Giết hắn!” Ta mỉm cười ngọt ngào.


13
Trở về Chu gia, mẹ chồng an phận được một thời gian.

Một hôm, bà gọi ta và đại tẩu cùng đến chùa thắp hương cầu phúc, dự định ở lại ba ngày.

Trước khi đi, ta hỏi Chu Tĩnh An:
“Ta vắng nhà, nếu có nha hoàn nào đến quyến rũ chàng, chàng sẽ làm gì?”

“Hả?” Hắn ngẩn ra, suy nghĩ một lúc rồi đáp:
“Ta sẽ thủ thân như ngọc, chỉ để nương tử chạm vào người ta! Nam nhân tốt chỉ có một nữ nhân thôi.”

“Phu quân thật giỏi! Nhưng nhớ kỹ, nếu chàng dám làm bậy, ta không dám đảm bảo mình sẽ làm gì đâu. Chàng biết mà, võ công của cha ta rất lợi hại, còn các huynh của ta thì… hơi hoang dã. Nếu họ phát điên lên, chân cẳng ai đó có thể không còn nguyên vẹn.”

Hắn cười gượng gạo, mặt tái mét.

Đến chùa, mẹ chồng có vẻ đắc ý với kế hoạch của mình, còn đại tẩu thì ngày ngày quỳ lạy Quan Âm cầu con. Ta buồn chán, đành ngắm núi non tiêu khiển.


14
Chiều hôm sau, ta tản bộ ra sau núi, thấy một con thỏ ở bờ ruộng liền hứng thú chạy tới bắt. Sau đó, ta gọi nha hoàn đi lấy gia vị, chuẩn bị nướng thịt. May mà ta luôn mang dao theo người.

Khi thịt thỏ vừa gác lên lửa, một công tử từ xa đi tới, ánh mắt đầy oán hận nhìn ta:
“Ngươi giết thỏ của ta!”

Ta cười nhạt:
“Thỏ có viết tên ngươi lên người sao? Sao ngươi chắc nó là của ngươi?”

Công tử kia nghiêm mặt:
“Con thỏ này ngày nào cũng ăn cỏ ở đây, trên người có bảy chùm lông đen, hai lỗ tai, một cái đuôi, bốn móng vuốt!”

Ta bật cười:
“Nói vậy cũng đâu chứng minh được nó là của ngươi.”

Một tiểu sa di gần đó bước tới:
“Nữ thí chủ, con thỏ này thật sự là của Vương công tử. Nương công tử bị bệnh, đang chờ bán thỏ lấy tiền chữa trị.”

“Được thôi, ta trả tiền cho ngươi.”

Ta rút ra một thỏi bạc, dư sức mua mười con thỏ. Còn nhà ai nuôi thỏ lại thả rông trên núi thì… ta không muốn bàn.

Vương công tử còn định cãi, nhưng một tiểu sa di khác chạy tới, hốt hoảng báo:
“Vương công tử, nương ngươi ngất rồi!”

Ta nhìn hắn vội vã chạy đi, lại cúi nhìn con thỏ nướng thơm phức, cắn răng, cuối cùng vẫn bước theo.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.