Vị Hôn Phu Bất Đắc Dĩ

Chương 5



Về đến nhà, không gian yên tĩnh lạ thường.

 

Được một cô gái xinh đẹp tỏ tình, chắc anh ta vui quá, mở sâm panh ăn mừng rồi chứ gì?

 

Điện thoại rung không ngừng. Dự án bên tập đoàn Lục đột ngột thanh toán một lần ba tháng tiền.

 

Tổng giám đốc Lý muốn mời cả nhóm đi ăn mừng, mọi người đang bàn xem mai ăn gì.

 

“Để chị Điềm Điềm quyết định đi, dạo này kế hoạch cứ sửa tới sửa lui, chị ấy là người vất vả nhất.”

 

Tôi gõ bàn phím: “Ăn lẩu.”

 

“Chốt đơn, chị đại.”

 

Đang nói dở, cửa mở ra, Lục Tiêu bước vào, người đầy mùi rượu.

 

Anh tháo cà vạt, cởi áo khoác rồi đi thẳng vào phòng tắm.

 

Một lúc sau, giọng anh vọng ra: “Lấy giúp tôi bộ đồ mặc nhà.”

 

Từ lúc về nhà bố mẹ anh đến giờ, chuyện đăng ký kết hôn anh ta không nhắc một lời, giờ đến cả người cũng chẳng buồn gọi.

 

Trong lòng chua xót, một ý nghĩ tinh quái nảy ra. Tôi cầm bộ quần áo, dựa vào cửa: “Gọi chị đi, gọi chị thì đưa.”

 

Một cánh tay rắn chắc, còn ướt đẫm nước vươn ra. Tôi chưa kịp phản ứng thì cả người lẫn quần áo đều bị kéo vào trong.

 

“Anh làm gì vậy? Ướt hết rồi!”

 

Hơi nước mịt mù, người đàn ông trước mặt không một mảnh vải, còn tôi thì xấu hổ đỏ bừng mặt.

 

“Ướt rồi thì cởi ra.”

 

Bàn tay anh ta đặt lên eo tôi, kéo tôi áp sát vào người. Một nụ hôn nóng bỏng ập tới, cuốn trôi mọi suy nghĩ, khiến tôi không thể thở nổi…

 

Sáng hôm sau, ở văn phòng, tôi chán chường đến cực điểm.

 

“Chị Điềm Điềm, tối qua không ngủ ngon à? Quầng thâm mắt rõ lắm.” Lâm Tư đưa tôi một cốc trà sữa: “Bên marketing của đối tác mời đó, kế hoạch qua rồi, coi như thưởng cho chúng ta.”

 

Nhìn ra phía sau, Lâm Tư mở máy tính rồi nói: “Tổng giám đốc Lục không có ở đây, bị gọi lên lầu họp với hội đồng quản trị rồi.”

 

“Sao em biết rõ thế?” Là vị hôn thê của anh ta, tôi còn chẳng biết bằng một đối tác như em ấy.

 

Lâm Tư xoay ghế sang cạnh tôi, ghé sát tai nói nhỏ: “Thư ký của tổng giám đốc Lục mấy ngày nay đều ăn trưa cùng em.”

 

Đúng lúc đó, Lục Tiêu sải bước vào, theo sau là một mỹ nhân.

 

Cô ấy dáng người quyến rũ, tóc xoăn dài đến eo, khí chất thanh tao thoát tục.

 

Hai người cùng vào văn phòng.

 

Qua rèm cửa lá sách, tôi thấy họ trò chuyện vui vẻ, một lúc sau, Lục Tiêu kéo rèm lại.

 

“Chị Điềm Điềm, người đẹp trong văn phòng kia… có phải bạn gái của tổng giám đốc Lục không? Thế này là em hết cơ hội rồi.” Lâm Tư nói với vẻ ấm ức.

 

Nhưng người đáng ấm ức nhất là tôi đây này.

 

Bị anh ta ăn sạch sành sanh mà chẳng có danh phận gì.

 

Sáng dậy, ngay cả bóng dáng cũng không thấy đâu.

 

Chuyện đăng ký kết hôn, mẹ tôi đã nhắn tin hỏi hàng trăm lần, mà anh ta vẫn chưa một lần trả lời rõ ràng.

 

Chưa từng gặp mặt đã đồng ý đính hôn, lẽ nào kết hôn cũng phải do tôi mở lời trước?

 

Nghĩ đến đây, sống mũi cay cay, khóe mắt cũng bắt đầu ươn ướt…

 

Trong quán lẩu, mọi người cùng nâng ly: “Mừng kế hoạch được duyệt!”

 

“Mừng tiền về tài khoản!”

 

Tôi uống hết ly này đến ly khác. Bên cạnh tôi là một thực tập sinh thiết kế mới vào, một chàng trai vừa tốt nghiệp đại học: “Chị Điềm Điềm đúng là nữ trung hào kiệt.”

 

Cậu ta liên tục rót rượu cho tôi.

 

Lâm Tư thở phào: “Ban đầu còn tưởng dự án sẽ gặp khó khăn khi bên A có sếp mới nhảy dù vào, may mà tổng giám đốc Lục luôn đưa ra những lời khuyên thẳng thắn, chuẩn xác.”

 

“Nghe nói anh ấy là thạc sĩ tốt nghiệp Đại học Melbourne, du học nước ngoài về, chắc chắn không giống mấy ông sếp bên A trước đây.”

 

Tôi uống cạn một ly rượu: “Tôi mặc kệ anh ta từ đâu về. Tôi vui, anh ta là khách hàng kim cương. Tôi không vui, anh ta không có tư cách làm con lừa cho tôi cưỡi!”

 

“Thật sao?” Một giọng nói trầm thấp vang lên.

 

Lục Tiêu đứng ngay phía sau, gương mặt đen kịt.

 

Bầu không khí lập tức cứng đờ, mọi người lúng túng ra mặt.

 

Tổng giám đốc Lý vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi tổng giám đốc Lục, quản lý Đường uống nhiều quá.”

 

Tôi đứng dậy: “Tôi không có say.” Nhưng cơ thể lảo đảo, thực tập sinh bên cạnh nhanh chóng đỡ tôi.

 

Ánh mắt Lục Tiêu lạnh lẽo chưa từng thấy, giọng điệu sắc bén: “Cậu dám chạm vào cô ấy thử xem!”

 

Nói rồi, anh ta kéo tôi vào lòng, cầm lấy túi xách của tôi rồi rời đi.

 

Các đồng nghiệp ngồi lại, bối rối, im lặng, cả quán lẩu chìm vào sự ngượng ngùng khó tả.

 

Trên xe, Lục Tiêu giúp tôi thắt dây an toàn. Tôi vùng vẫy: “Buông ra! Tôi muốn hủy hôn với anh!”

 

Anh ta cười khẩy: “Bố mẹ em không đồng ý đâu.”

 

Tôi càng tức giận, hít sâu một hơi: “Người tôi không muốn lấy, không ai có thể ép được!”

 

Người đàn ông dừng lại, hạ ghế của tôi xuống.

 

“Anh làm gì?”

 

“Cho em cưỡi lừa.”

 

Lưu manh!

 

Bãi đỗ xe vắng vẻ lúc đêm khuya, thân xe Maserati khẽ rung nhẹ. Cuối cùng, hai chân tôi mềm nhũn, được Lục Tiêu bế về nhà.

 

Hơi rượu tan dần, ý thức quay lại. Tôi ngồi trên giường, nhìn anh đang cởi bỏ áo khoác.

 

Nhịn một lúc lâu, tôi nói: “Tôi nghiêm túc đấy, chúng ta hủy hôn đi.”

 

Anh nhíu mày, ánh mắt mang theo sự cầu khẩn: “Đợi vài ngày được không? Hiện tại có đoàn kiểm toán bên ngoài đang rà soát công ty bất động sản. Xong việc, tôi nhất định sẽ cho em một câu trả lời, được không?”

 

Lần đầu tiên, trong một tình huống không phải thân mật, giọng anh lại mềm mỏng đến vậy.

 

Bị sự dịu dàng mê hoặc, tôi khẽ gật đầu rồi xoay người ngủ.

 

Tưởng rằng đến công ty sẽ bị đồng nghiệp tra hỏi, nhưng không ai nói gì cả.

 

Nghe nói cô gái tóc xoăn hôm qua hóa ra là giám đốc bên công ty kiểm toán.

 

Lục Tiêu đích thân tiếp đón cô ấy để thể hiện sự hợp tác của công ty bất động sản. Tôi thở phào nhẹ nhõm.

 

“Chị Điềm Điềm, bên A nói chúng ta cần làm một phiên bản kế hoạch marketing riêng cho cuối năm.”

 

Tôi cau mày, không hài lòng: “Tại sao? Kế hoạch trước đó đã bao gồm cả chiến lược cuối năm rồi.”

 

“Là tổng giám đốc Lục yêu cầu. Vì thời gian khai trương dời lại sau Tết Nguyên đán, nên kế hoạch marketing cuối năm cần phải điều chỉnh.”

 

Tức giận, tôi lao thẳng vào văn phòng Lục Tiêu, cắt ngang cuộc trò chuyện của anh với cô gái tóc xoăn: “Xin lỗi, người đẹp, tôi muốn nói chuyện riêng với tổng giám đốc Lục.”

 

Cô ấy đứng dậy, còn chu đáo đóng cửa lại giúp chúng tôi.

 

“Tại sao lại yêu cầu làm một kế hoạch riêng nữa?”

 

Lục Tiêu thở dài: “Thời gian khai trương bị hoãn, nên kế hoạch marketing cũng phải điều chỉnh.”

 

“Chỉ cần dời thời gian các hoạt động marketing là được. Cứ thay đổi kế hoạch liên tục thế này sẽ làm chậm tiến độ dự án, đây là lãng phí nội bộ.”

 

Lục Tiêu đứng dậy, đặt tay lên vai tôi: “Điềm Điềm, hãy làm việc chuyên nghiệp lên, đừng để cảm xúc chi phối, được không?”

 

“Tôi phải làm vừa lòng anh thì mới được à? Anh có nghĩ đến người khác không?”

 

Anh im lặng, ánh mắt đầy bất lực.

 

Tôi cười lạnh: “Được thôi, anh là khách hàng, anh có quyền quyết định.”

 

Nói rồi, tôi dập mạnh cửa bỏ đi.

 

Tôi kéo vali bước vào nhà, mẹ nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên: “Sao thế? Cãi nhau với Lục Tiêu à?”

 

Mặt tôi đen sì: “Không, gần đây tăng ca nhiều, con về nhà ở cho tiện.”

 

Bố mẹ liếc nhau—trung tâm thành phố còn chưa đủ tiện sao? Chẳng lẽ biệt thự trên núi lại thuận tiện hơn?

 

Suốt một tuần, tôi coi Lục Tiêu như không khí, biến mình thành một cỗ máy gõ chữ vô cảm.

 

Trong cuộc họp, kế hoạch mới được thông qua, Lâm Tư thở phào nhẹ nhõm.

 

“Các đồng nghiệp bên công ty quảng cáo vất vả rồi, chiều nay nghỉ nửa buổi, thư giãn một chút.”

 

“Cảm ơn tổng giám đốc Lục.”

 

Tôi không lên tiếng, mặt không biểu cảm, thu dọn đồ đạc trên bàn làm việc.

 

“Chiều nay đi với tôi một chuyến.” Lục Tiêu không biết từ khi nào đã đứng ngay bên cạnh.

 

Các đồng nghiệp xung quanh đều sững sờ.

 

“Không đi.”

 

“Phải đi. Em muốn tôi bế hay tự đi? Tùy em chọn.”

 

Trong khoản ép buộc tôi, anh ta chưa từng thất bại.

 

Tôi cầm túi xách, đi theo anh vào thang máy, dưới ánh mắt tò mò của mọi người.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.