Chạm Vào Định Mệnh

Chương 2



12.

Tôi chợt nhớ có lần đi ăn lẩu cùng Tống Trì và Thẩm Yểu Yểu.

 

Tống Trì biết rõ tôi đang trong kỳ kinh nguyệt, không ăn cay được, nhưng vẫn không nỡ từ chối Thẩm Yểu Yểu, thế là gọi nguyên một nồi lẩu cay nồng xộc thẳng vào mặt.

 

Hôm đó, Thẩm Yểu Yểu còn khoác tay hắn, giọng nũng nịu:

“Em trai, sao cậu tốt với tôi thế này? Thật là tri kỷ quá đi mà!”

 

Tống Trì cũng rất dịu dàng nhìn cô ta, cười nói:

“Chỉ với chị thôi. Còn người khác thì quên đi.”

 

Ngày đó, tôi vẫn chưa xác định được rốt cuộc Tống Trì có thích Thẩm Yểu Yểu hay không.

 

Nhưng tôi biết rõ, dù có tình cảm hay không, nếu phải chọn giữa tôi và Thẩm Yểu Yểu, hắn chắc chắn sẽ không chút do dự chọn người sau.

 

Còn tình cảm tôi dành cho hắn, trong mắt hắn cũng chẳng khác gì bã kẹo cao su, nhạt nhẽo đến mức có thể nhổ ra bất cứ lúc nào.

13.

Sau bữa tối, tôi và Tưởng Niên cùng đến một địa điểm nổi tiếng trên mạng.

 

Anh mặc một bộ đồ đen đơn giản, cao lớn, khí chất thiếu niên, đứng cạnh tôi nhìn chẳng khác gì bạn cùng tuổi. Không ít người đi đường nhìn theo.

 

Bên cạnh có một anh chàng vừa đẹp trai vừa giỏi giang thế này, tôi thực sự có chút tự hào.

 

Chúng tôi bước đi giữa ánh đèn đường, gió đêm thổi qua, chợt nhớ đến một câu nói trên mạng:

 

> *Ý nghĩa của việc gặp gỡ là soi sáng cho nhau. Chứ thật ra, một mình ngắm biển cũng đã rất lãng mạn, một mình đón gió cũng đã đủ thanh tỉnh.*

 

Tôi đã cô độc lâu như vậy, nay có một người lặng lẽ đi bên cạnh, dù chỉ là thầy trò, dù biết giữa chúng tôi chẳng có khả năng gì, nhưng tôi vẫn thấy mãn nguyện vô cùng.

 

*Cảm ơn thầy, thầy Tưởng, sự xuất hiện của thầy thực sự đã soi sáng cho em.*

 

Ánh trăng đêm nay, thật đẹp.

14.

Chúng tôi vừa đến điểm ngắm cảnh, đã thấy Thẩm Yểu Yểu và Tống Trì.

 

Hai người bọn họ nhìn chúng tôi, biểu cảm cực kỳ đặc sắc.

 

Thẩm Yểu Yểu nghiến răng nghiến lợi, hít sâu một hơi rồi phun ra một câu:

“Quả nhiên, đàn ông đều thích trà xanh, mê những đứa giả vờ đáng thương, xạo lon.”

 

Tống Trì cũng không thoải mái lắm:

“Chị đừng nói nữa.”

 

Nhưng cô ta nhanh chóng điều chỉnh sắc mặt, chạy đến gần, mặc váy đen ngắn, tất lưới gợi cảm, nũng nịu nói với Tưởng Niên:

 

“Thầy Tưởng, chuyện hôm nay chỉ là hiểu lầm thôi ạ. Thật ra em không phải kiểu người như thầy nghĩ đâu, chỉ là hơi bộc trực, thẳng tính quá nên dễ bị hãm hại.”

 

Tưởng Niên lùi lại hai bước, trông rõ là không muốn dính dáng.

 

Nhưng Thẩm Yểu Yểu vẫn chưa từ bỏ:

“Thầy là người lớn chắc sẽ không chấp nhặt với học sinh đâu đúng không? Thầy Tưởng ơi, em không mang điện thoại, thầy có thể giúp em chụp một tấm không ạ? Khi về gửi qua cho em là được.”

 

À, nói vòng vo để xin WeChat chứ gì?

 

Thấy chướng mắt rồi đấy nhé.

 

Tôi lập tức kéo tay Tưởng Niên, bắt chước giọng điệu của cô ta:

“Thầy Tưởng, em cũng không mang điện thoại nè, thầy chụp giúp em mấy tấm ảnh được không?”

 

“Được.” Người đàn ông trả lời dứt khoát.

 

Tôi lè lưỡi với Thẩm Yểu Yểu, vui vẻ ôm cánh tay Tưởng Niên đi về phía đèn giao thông gần đó.

 

Chỉ để chọc tức cô ta, tôi cố tình liếc nhìn rồi diễn đủ kiểu dáng khoa trương để chụp ảnh.

 

“Thầy, em như này có đáng yêu không?”

 

“Đáng yêu.”

 

Giọng Tưởng Niên còn mang theo ý cưng chiều.

 

Quả nhiên, Thẩm Yểu Yểu tức đến tím mặt.

 

Tôi đắc thắng quay đi, nhưng lại thấy Tưởng Niên đang nhìn mình chăm chú, trên môi nở một nụ cười nhẹ.

 

Bên kia, giọng của Thẩm Yểu Yểu vang lên:

“Mẹ nó, sao ông thầy này kỳ vậy?! Tống Trì, cậu nói thử coi, tối nay tôi không hấp dẫn sao?”

 

Tống Trì thốt ra không chút suy nghĩ:

“Quá ra dẻ.”

 

Chưa kịp dứt lời đã bị cô ta tát một cái vào ngực.

 

Phẫn nộ, cô ta bước đến, chỉ tay về phía chúng tôi:

“Cô ta không ra dẻ? Nói thật đi, thầy không thấy cô ta còn ra dẻ hơn tôi nữa sao?”

 

Tưởng Niên rốt cuộc cũng nhìn cô ta, ánh mắt tối lại, giọng trầm ổn:

 

“Tôi nghiên cứu tâm lý học nhiều năm, và tôi phát hiện đôi mắt là cửa sổ tâm hồn.

 

Bạn học Cố Dư có đôi mắt rất thuần khiết, sạch sẽ, màu lam nhạt, trong mắt em ấy không có tạp chất.

 

Còn đôi mắt của cô, lại đen sẫm, chứa đầy d*c vọng, oán hận và đố kỵ… Thật sự, tôi không nghĩ một học sinh ở độ tuổi này lại có ánh mắt như vậy.”

 

Thẩm Yểu Yểu còn chưa kịp phản ứng, thì Tống Trì – đầu óc ngu si, tứ chi phát triển – đã chen vào:

“Còn tôi thì sao?”

 

Tưởng Niên liếc nhìn hắn, thản nhiên đáp:

“Cậu? Tôi còn chưa từng coi cậu là một người đàn ông.”

 

Sau đó, anh xoay người, ánh mắt lại trở về dáng vẻ bình lặng như ban đầu, vươn tay về phía tôi:

 

“Cùng một hành động, có người làm sẽ rất đáng yêu. Nhưng có người… tôi không tiện đánh giá.”

 

Được một người kiên định lựa chọn và tán thành, thực sự là một chuyện vô cùng hạnh phúc.

 

Đôi mắt anh tựa như hồ nước đầy sao, khẽ cong môi cười:

 

“Cố Dư, chúng ta đi thôi.”

 

Tôi nhanh chóng bước tới, nắm lấy tay anh. Gió đêm lành lạnh, mà lòng bàn tay anh lại vô cùng ấm áp.

 

Trong mắt anh, tôi thấy hình bóng mình phản chiếu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.