1.
Khi ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu thẳng vào đỉnh đầu anh ấy, miệng tôi đã há to đến mức sắp nứt ra.
Một giọng nói trầm thấp, lạnh nhạt vang lên, từng chữ rõ ràng như gió xuân lướt qua lá non.
“Chào mọi người, tôi là giảng viên chính của môn tâm lý học này, tôi họ Tưởng.”
Câu nói vừa dứt, tiếng vỗ tay như sấm rền vang khắp lớp học.
“A a a! Đây thực sự là giảng viên tâm lý học của chúng ta sao? Đẹp trai vãi, a a a!!!”
“Thầy ơi, em yêu thầy! Nhan sắc này hợp gu em quá đi mất!!!”
“Thầy ơi, em muốn báo cáo bạn cùng phòng ngủ quên không đi học! Thầy thêm WeChat em đi, tan học em gửi tên nó cho thầy!!!”
“Thầy Tưởng, xin hãy nhớ em! Em thề học kỳ này tuyệt đối không đi trễ dù chỉ một phút!”
…
Cùng lúc đó, màn hình điện thoại tôi sáng lên.
Tống Trì – cái người cả trăm năm mới chịu nhắn tin trước – vừa gửi một tin WeChat:
【 Chậc, giảng viên mới】
Tôi chưa kịp trả lời, một phút sau hắn lại nhắn tiếp:
【 Tan học gặp. 】
Ai rảnh tan học gặp cậu chứ.
Tôi ném điện thoại lên mặt bàn, âm thanh không to không nhỏ, nhưng vừa đủ để khiến Tưởng Niên chú ý.
Anh nhìn qua, tôi vội vàng chắp tay cầu xin trong im lặng.
Tưởng Niên cười cười, đột nhiên mở miệng:
“Môn học này cần một lớp trưởng…”
2.
Tôi còn chưa kịp hạ tay xuống thì Tưởng Niên đã nhìn tôi, khóe môi chậm rãi nhếch lên:
“Vậy chọn bạn học ngồi phía trước đang thành kính cầu nguyện đi.”
Tôi: “…”
Cả lớp xôn xao bàn tán, vô số ánh mắt hâm mộ ném về phía tôi, còn Tưởng Niên thì đã bước xuống bục giảng, đứng ngay trước mặt tôi.
Anh thực sự rất cao. Từ góc độ này ngẩng lên, tôi thấy ngũ quan anh sắc nét, ánh mắt lại có cảm giác thâm tình chết người.
Rõ ràng có thể dựa vào nhan sắc để kiếm cơm trong showbiz, vậy mà không hiểu sao lại chạy đi làm giảng viên đại học.
“Bạn học này tên là gì nhỉ?”
Tôi dám cá là anh ấy cố tình hỏi.
“…Thưa thầy, em tên Cố Dư.” Tôi cắn răng trả lời.
“Tốt, bạn học Cố Dư.”
Giọng nói anh mang theo ý cười, âm cuối còn hơi kéo dài.
Nghe như tiếng đàn bầu được khảy nhẹ một cái.
“Vậy về sau vất vả rồi, có gì thắc mắc về môn học thì nhớ phản ánh với thầy nha.”
Anh chậm rãi nói, mà tôi thì cảm thấy cả người sắp bị ánh mắt đó áp bức đến mức không kìm lòng nổi.
Một giọng nói nhỏ vang lên: “Sướng vãi, không lẽ Cố Dư đã quen thầy Tưởng từ trước?”
Cậu bạn ngồi cạnh tôi lập tức đáp:
“Không đâu, tôi có thể làm chứng, sáng nay Cố Dư mới tạm thời đổi người mới.”
Ngay lúc đó, ở hàng ghế phía sau phòng học đột nhiên vang lên tiếng đẩy bàn ghế.
Tống Trì đứng phắt dậy:
“Thầy, em đi vệ sinh.”
Tôi quay đầu lại, vừa vặn đối diện với ánh mắt hắn.
Thanh âm của Tống Trì không hề khách khí, ánh mắt cũng mang theo sự công kích không chút che giấu.
Hồi còn non dại, tôi chính là bị cái kiểu kiêu ngạo này hấp dẫn.
Chỉ đến sau này mới nhận ra, tiêu sái và thiếu phẩm chất là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
3.
Hồi đó, tôi si mê hắn đến mức trở thành cẩu liếm chính hiệu. Cứ tưởng cuối cùng có thể bên nhau trọn đời, ai ngờ hắn ngày ngày đi sớm về khuya, chẳng thèm đoái hoài đến tôi. Bị b.ạo lực lạnh quá lâu, tôi chán nản buông tay, chấm dứt đoạn tình cảm này.
Sau đó, mẹ tôi sắp xếp cho tôi một buổi xem mắt với một giảng viên đại học. Ai dè, trên đường đi, người ta bị một tấm biển rơi trúng, thế là tôi trọng sinh về năm 19 tuổi.
…
Lúc đi ngang qua chỗ tôi, Tống Trì lạnh lùng liếc nhìn, bước chân cũng chậm lại.
“Lớp trưởng.” Hắn phun ra ba chữ.
Tôi lập tức nghiêm túc: “Bạn học muốn đi vệ sinh này là có lý do gì khó nói sao? Có cần tôi giúp không?”
Tống Trì không thèm quay đầu lại, đi thẳng ra ngoài.
4.
Sau khi tiết học kết thúc, tôi sợ bị Tống Trì làm phiền nên nhanh chóng thu dọn đồ đạc, xách cặp chạy ra ngoài. Ai ngờ vừa xuống cầu thang thì bị Thẩm Yểu Yểu chặn lại.
“Trà sữa uống ngon không?”
Tay cô ta cũng cầm một ly trà sữa, vừa uống vừa nhìn tôi chằm chằm, mặt không cảm xúc.
“Cũng được.” Tôi trả lời rồi vòng qua muốn đi.
Ai ngờ cô ta chộp tóc tôi kéo lại, nhét tôi vào góc tường.
“Cố Dư, hôm nay cô chán sống rồi à? Tôi nói mà cô không hiểu hả?”
Cô ta giơ tay định đánh tôi.
Nhưng không đợi tay cô ta hạ xuống, tôi đã giáng cho cô ta một cú đấm trời giáng.
“…”
Phản ứng của Thẩm Yểu Yểu làm tôi tin rằng khi đau quá, người ta thường câm nín.
Cô ta nghiến răng trừng tôi: “Cô là lưu manh sao? Đánh chỗ nào vậy?”
Tôi nghiêm túc đáp: “Không có cách nào, tại cô lùn quá.”
Kiếp trước tôi đúng là ngu, cao 1m72 mà lại để một đứa 1m61 bắt nạt đến mức cả ngày khóc nhè.
Mà cô ta có lẽ cũng nghĩ tôi vẫn yếu đuối dễ bắt nạt như trước, nên càng ngày càng lộng hành.
Đáng tiếc, tuy tôi quay lại năm 19 tuổi, nhưng vẫn là một người trưởng thành 25 tuổi, đối phó với loại này chỉ là chuyện nhỏ.
…
Một loạt tiếng bước chân truyền đến. Tôi quay đầu, cách vài bậc thang, Tống Trì xách cặp, vẻ mặt ủ rũ nhìn tôi.
Trước đây, chắc chắn tôi sẽ chạy tới xách cặp cho hắn.
Nhưng lần này, tôi lạnh lùng nhìn hắn, buông một câu:
“Nhìn cái mẹ gì mà nhìn.”
Tống Trì đứng hình.
“Cố Dư, cậu vừa nói gì?”
Tôi kiên nhẫn lặp lại:
“Tôi nói, nhìn cái mẹ gì mà nhìn.”
5.
Không ngờ, Tưởng Niên không chỉ đẹp trai mà còn cực kỳ giàu có.
Căn hộ anh dẫn tôi đến nằm trong khu chung cư cao cấp nổi tiếng gần trường. Bên trong, mọi thứ đều được tự động hóa.
Ngay khi anh đỗ xe, tôi đã thấy trong gara có ba chiếc xe sang trọng, giá trị chắc chắn không dưới trăm vạn.
“Thầy Tưởng, thầy… cũng giàu ghê nhỉ.”
Tôi cảm thán từ tận đáy lòng.
Anh chỉ bật cười bất đắc dĩ: “Yên tâm đi, đến tuổi của tôi, em cũng sẽ có những thứ em cần.”
“Vậy bây giờ thầy bao nhiêu tuổi rồi?” Tôi vừa đổi giày vừa thuận miệng hỏi.
Tưởng Niên im lặng hai giây, sau đó chậm rãi thốt ra hai con số:
“25.”
6.
Tôi sung sướng ngâm mình trong nước nóng, tận hưởng cảm giác thư giãn. Nhưng đến khi tắm xong, tôi mới đột nhiên nhận ra một vấn đề nghiêm trọng, tôi không có quần áo để thay!
“… ” Tôi do dự mãi rồi thử gọi: “Thầy?”
Không ai trả lời.
Hai giây sau, tôi gọi to hơn một chút.
“Thầy Tưởng?”
Vẫn không có ai đáp lại.
“Thầy ơi, thầy có ở bên ngoài không?” Tôi ngại ngùng không dám la lớn, chỉ lén tăng âm lượng một chút.
May mắn thay, lần này Tưởng Niên đã nghe thấy.
Tôi nghe tiếng bước chân anh đến gần, qua lớp kính mờ, giọng anh vang lên, mang theo ý cười:
“Sao em nhỏ giọng như con mèo con anh nuôi lúc trước vậy?”
Mặt tôi lập tức nóng lên, thỏ thẻ nói:
“Em… không mang quần áo.”
Tưởng Niên ho nhẹ một tiếng.
“Ngại quá, tôi quên mất. Tôi có treo một cái áo choàng tắm mới bên ngoài, em mặc tạm nhé?”
Tôi loay hoay một lúc lâu nhưng áo choàng của anh thật sự quá dài, gần như quét đất.
Khi tôi bước ra, trên mặt Tưởng Niên thoáng hiện một vệt đỏ nhàn nhạt.
Anh đã thay một bộ đồ ở nhà màu sẫm, mái tóc đen hơi rủ xuống trán, trông đúng chuẩn “anh trai nhà bên”.
“…… Đúng là hơi dài.”
Anh cười đến mức hàng mi cũng khẽ run.
“Lại đây sấy tóc đi, không lại cảm lạnh bây giờ.”
Tôi đi theo anh vào phòng ngủ. Đây là lần đầu tiên tôi vào phòng ngủ của một người đàn ông. Căn phòng đơn sắc, đơn giản nhưng gọn gàng, bên đầu giường còn có hai quyển sách.
Điều khiến tôi không ngờ nhất là—Tưởng Niên tự tay sấy tóc cho tôi.
“Thầy ơi, như vậy không ổn lắm đâu.”
Tôi lúng túng đứng lên, nhưng anh nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi, ấn tôi ngồi xuống.
“Có gì đâu mà không ổn, em là sinh viên của tôi mà.” Giọng anh rất nhẹ.
Sống từng này năm, đây là lần đầu tiên tôi được một người đàn ông chăm sóc.
Không hiểu sao, tôi lại không từ chối.
Ngón tay anh luồn qua từng sợi tóc tôi, dịu dàng đến mức khiến tôi thất thần.
Thì ra, cảm giác được người khác quan tâm là như thế này.
Thì ra, cũng có người dịu dàng với tôi đến vậy.
Sấy tóc xong, Tưởng Niên mở tủ lấy mấy chiếc áo sơ mi cho tôi mặc.
Áo sơ mi nam rộng thùng thình, đúng kiểu “trend” mặc đồ bạn trai trên Douyin. Nhưng Tưởng Niên chỉ cười, nhận xét một câu:
“Không tệ, đáng yêu lắm.”
Anh để tôi ngồi trên sofa xem TV, đặt một đĩa trái cây đã rửa sạch trước mặt tôi.
“Muốn ăn gì, thầy làm cho em.” Anh còn tiện tay xoa xoa đầu tôi.
Tôi có cảm giác mình bị coi như con mèo nhỏ anh từng nuôi. Ngay cả giọng nói của anh cũng mang theo ý dỗ dành.
Bị anh nhìn đến mức có hơi căng thẳng, tôi vội đáp: “Gì cũng được, em không kén ăn.”
Nhưng anh lại tỏ vẻ không tin, tặc lưỡi một tiếng:
“Không kén ăn? Được, vậy bạn học Cố Dư chờ xem.”
— 7.
Điều khó tin là, món nào Tưởng Niên nấu cũng đều hợp khẩu vị của tôi, còn có cả tôm phô mai—món tôi thích nhất.
Tôi nếm thử tay nghề của anh, quả thật xuất sắc.
Kinh ngạc đến cực độ, tôi chỉ có thể không ngừng giơ ngón cái khen ngợi.
“Thích là được rồi.” Anh cười, rót cho tôi một ly nước trái cây.
Suốt bữa ăn, chúng tôi như hai thái cực đối lập—anh ăn uống tao nhã, còn tôi như quỷ đói đầu thai, liên tục gắp thức ăn.
Sau khi ăn no, Tưởng Niên đi rửa bát, tôi giúp anh dọn dẹp bàn ăn.
“Thầy giỏi việc nhà ghê, sau này ai lấy thầy chắc có phúc lắm.”
Động tác của anh hơi khựng lại, một vệt đỏ nhàn nhạt lan lên tai.
“Vậy sao?” Anh cong môi cười nhẹ.
— 8.
Buổi chiều không có tiết, mà nhà Tưởng Niên lại quá thoải mái, nên tôi quyết định ở lại thêm chút nữa.
“Thầy, chiều nay thầy có bận gì không?” Tôi lễ phép hỏi trước.
“Không.” Anh nhìn tôi, ánh mắt có chút nghi hoặc. “Em có việc à?”
“Em cũng không.” Tôi thả người xuống chiếc giường lớn trong phòng khách, lười biếng nói, “Chỉ là thấy nhà thầy thoải mái quá, muốn ở thêm một buổi trưa.”
Khóe miệng Tưởng Niên giật giật.
“Thầy không đồng ý sao?” Tôi ra vẻ đáng thương.
Anh lập tức đầu hàng: “Được được được, bạn học Cố Dư muốn ở bao lâu thì ở.”
Sau giấc ngủ trưa, tôi rời phòng khách nhưng không thấy Tưởng Niên đâu. Tự dưng cảm thấy có chút hoang mang, tôi liền đi tìm.
Trong thư phòng, tôi thấy anh đang ngồi trước máy tính, vẻ mặt nghiêm túc làm việc.
Không thể không thừa nhận, đàn ông khi tập trung làm việc trông rất quyến rũ.
Ngay khi tôi định rời đi để không làm phiền, anh đột nhiên mở miệng:
“Dậy rồi?”
Dáng ngồi thẳng tắp của anh chợt buông lỏng, ánh mắt mang theo ý cười nhìn tôi.
“…… Vâng.”
Tôi nhét tay vào túi, đi vào.
“Có đói không? Ở dưới có đồ ăn vặt, muốn ăn gì thì lấy đi.”
“Không, em không đói.” Tôi bắt đầu nghi ngờ anh có sở thích… vỗ béo tôi.
Tôi nhìn giá sách phía sau anh, tò mò lén nhìn màn hình máy tính.
Điều khiến tôi bất ngờ là—thứ anh đang xem không liên quan gì đến công việc, mà là một địa điểm hẹn hò nổi tiếng mới nhất trong thành phố—Đèn giao thông tình yêu.
“Ui.” Tôi chống tay lên bàn, ghé sát vào cánh tay anh, chỉ vào màn hình, “Thầy cũng bắt trend ghê ha?”
Khi tôi lỡ chạm nhẹ vào anh, Tưởng Niên hơi cứng người, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, xoa xoa tóc tôi.
“Ừm, cũng thú vị… khá độc đáo…”
Tôi sắp bị anh chọc tức đến nơi thì anh đã nhanh tay kéo cái ghế nhỏ lại.
“Ngồi xuống, cùng xem đi.”
9.
Được rồi, anh là thầy, anh nói gì cũng đúng hết.
Thế là tôi ngoan ngoãn ngồi trên băng ghế nhỏ, chống cằm lên bàn máy tính, cùng anh xem màn hình.
Không biết là vô tình hay cố ý, nhưng ngón tay của Tưởng Niên cứ chạm nhẹ vào mặt tôi.
Ban đầu tôi còn hơi khó chịu, nhưng về sau lại không nhịn được mà nhìn chằm chằm vào những ngón tay ấy.
Chúng thực sự rất đẹp—thon dài, khớp xương rõ ràng, trắng trẻo sạch sẽ, cứ như được điêu khắc tỉ mỉ. Thậm chí còn phảng phất mùi bột giặt hoa oải hương.
Khoan đã, bột giặt?
“… Thầy ơi, quần áo bẩn em thay ra…”
“Đã giặt xong rồi, đem phơi luôn rồi.” Giọng điệu Tưởng Niên thản nhiên, mắt vẫn không rời khỏi màn hình.
“Đều, đều giặt sạch rồi sao?”
Da đầu tôi bắt đầu tê dại.
“Ừm.”
Anh kéo chuột với vẻ mặt bình thản, chẳng có chút gì là ngại ngùng.
Tôi …!
Ngồi cạnh mà linh hồn tôi đã đào sẵn một cái lỗ dưới đất để chui xuống rồi.
—
10.
… Đây thực sự là một người đàn ông giỏi việc nhà.
—
11.
Khi tôi còn đang chìm trong suy nghĩ vẩn vơ, điện thoại bỗng sáng lên liên tục.
Là tin nhắn của Tống Trì.
[Không về ký túc xá?]
[Còn đi với tên họ Tưởng?]
[Tôi phục rồi.]
[Nói gì đi chứ.]
Trước đây, chỉ cần nhận được tin nhắn của Tống Trì thôi là tôi đã vui vẻ suốt cả ngày. Nhưng bây giờ, cảm giác rung động ấy đã không còn nữa.
“Em có người tìm à?”
Âm báo tin nhắn thu hút sự chú ý của Tưởng Niên.
“Không phải người, là chó.”
Tôi thoải mái mở khóa điện thoại trước mặt anh, định bụng chặn Tống Trì luôn cho rồi. Nhưng ngay khi tôi sắp nhấn vào chặn, một tin nhắn khác lại hiện lên:
[Thẩm Yểu Yểu đang để ý thầy Tưởng, muốn hỏi cậu ID WeChat của anh ta.]
Tưởng Niên cũng nhìn thấy tin nhắn này.
Tôi im lặng một lúc.
“Thầy, ID WeChat của thầy…”
“Em muốn thêm thì cứ thêm.”
Anh mở mã QR WeChat của mình ra, rồi thản nhiên nói thêm:
“Người khác thì miễn.”
(…)