Chạm Vào Định Mệnh

Chương 3



15

 

Sau khi Tưởng Niên đưa tôi về ký túc xá, tôi vệ sinh cá nhân xong rồi lên giường nghịch điện thoại. Thấy Tống Trì gửi tin nhắn WeChat:

 

“Cô biết chiều nay có chuyện gì không?”

 

Tôi rep lại: “?”

 

Hắn trả lời ngay:

 

*“Chiều nay khoa mình đấu bóng rổ với khoa thương mại, không phải cô từng nói sẽ đến cổ vũ cho tôi sao?”

 

Tôi: “Ồ, vậy để tôi thông báo chính thức luôn nhé, Tống Trì, tôi đếch tán cậu nữa. Từ giờ, chúng ta là hai kẻ xa lạ.”

 

Bên kia im lặng nửa phút, chỉ thấy chữ [đang nhập tin nhắn…] hiện lên.

 

Một lúc sau, Tống Trì mới nhắn lại:

 

“Nên những gì cô nói chiều nay đều là thật?”

“Vì Tưởng Niên?”

“Cố Dư, hôm nay cô bị sao thế? Tự nhiên thay đổi 180 độ vậy?”

 

Chắc tôi làm chó liếm của hắn lâu quá, chiều hắn đến nỗi hắn quen rồi, bây giờ lại dám hỏi câu này.

 

Tôi không nhịn được nhớ lại cảnh Tưởng Niên sấy tóc cho tôi chiều nay.

 

Hơi ấm từ máy sấy phả bên tai, động tác của anh nhẹ nhàng mà nghiêm túc.

 

Tôi nhắn lại: “Anh ấy tốt hơn cậu gấp vạn lần. Cậu còn chẳng có tư cách gọi thẳng tên anh ấy đâu.”

 

Xong câu này, tôi dứt khoát chặn tất cả phương thức liên lạc của Tống Trì.

 

Chặn xong, tôi mới sực nhớ phải cảm ơn Tưởng Niên.

 

Thế là tôi nhấn vào avatar của anh ấy.

 

Ảnh đại diện là một bức ảnh tự sướng, phía sau lờ mờ có bóng lưng một cô gái.

 

Không hiểu sao tôi thấy khung cảnh này có chút quen mắt.

 

Bức ảnh chắc chụp từ mấy năm trước, lúc ấy trông anh còn khá trẻ. Đường nét không khác bây giờ là bao, nhưng nụ cười thì lại có vẻ thiếu niên, ngây ngô mà xán lạn.

 

Tôi nhắn: “Hôm nay nhờ có sự chiếu cố của thầy, thầy quá là đỉnh.”

 

Lát sau, anh gửi lại một meme con thỏ: [Không có gì]

 

Tự nhiên tôi bật cười. Meme này hồi trước tôi cũng hay dùng, nhưng giờ là một người có tâm hồn 25 tuổi, tôi không thích dùng meme nữa rồi.

 

“Chúc thầy ngủ ngon, nhớ ngủ sớm nha.”

 

“Ngủ ngon, em cũng thế nhé!”

16

 

Tiết cuối cùng của ngày thứ hai là tiết của Tưởng Niên. Không biết Thẩm Yểu Yểu chập mạch kiểu gì mà dám cả gan trốn học để mò đến đây ngồi.

 

Bên ngoài trời mưa, không khí nhanh tối, mùi đất ẩm len qua cửa sổ bay vào, mang theo hơi lạnh.

 

Tưởng Niên mặc thêm áo khoác xám, trên bàn còn đặt một chiếc ô gấp màu đen và một cốc trà nóng đang bốc khói nghi ngút.

 

Hôm nay anh giảng về “quan niệm tình yêu”. Dưới bầu trời xám xịt, anh phát cho mỗi người một tờ trắc nghiệm tâm lý để điền.

 

Có nam sinh nghịch ngợm hỏi: “Thầy làm chưa ạ?”

 

Anh cười gật đầu: “Rồi.”

 

Lớp bỗng sôi nổi hẳn lên.

 

“Thầy cũng có mẫu người lý tưởng hả?”

“Thầy có người trong lòng chưa?”

“Thầy từng yêu ai chưa? Mối tình đầu thế nào?”

 

Tôi nghe mà tim cứ đập loạn xạ. Nhưng mặt Tưởng Niên vẫn bình tĩnh.

 

“Điền xong rồi tôi sẽ nói.”

 

Thế là cả lớp đồng loạt cắm đầu làm bài trắc nghiệm, nhanh hơn cả khi thi giữa kỳ. Chưa đến 15 phút, tôi đã thu được tất cả phiếu.

 

Trong đó có phiếu của Tống Trì.

 

Hắn nộp chậm, nhíu mày hỏi: “Cô chặn tôi? Tôi gửi kết bạn mãi không được.”

 

Tôi thản nhiên đáp: “Thế đừng gửi nữa. Nhìn thấy anh là tôi buồn nôn, nghĩ đến cũng buồn nôn nốt.”

 

Tôi giật phắt tờ phiếu khỏi tay hắn rồi quay lên.

 

Bây giờ là lúc Tưởng Niên thực hiện lời hứa.

 

Anh nói chậm rãi:

 

“Tôi có hình mẫu lý tưởng, cũng có người mình thích rồi, nhưng chưa có thời gian để theo đuổi.”

 

Tôi nghe mà ong hết cả đầu. Nhưng câu tiếp theo của anh mới thực sự khiến tôi rớt xuống vực sâu.

 

“Từ năm 19 tuổi, tôi đã thích cô ấy rồi, thích đến tận bây giờ. Từ trước đến nay, tôi chỉ thích một mình cô ấy. Trái tim tôi chưa bao giờ thay đổi.”

 

Anh mỉm cười.

 

“Lúc đó tôi nhát gan, không dám nhìn thẳng cô ấy. Chỉ là lúc giải đề, tôi vô thức viết tên cô ấy ra giấy. Thích nghe ngóng về cô ấy, nhìn thấy cô ấy cười thì vui cả ngày, thấy cô ấy buồn thì lòng tôi lại khó chịu.”

 

“Chỉ tiếc rằng, cô ấy chưa từng thích tôi.”

 

Cả lớp bắt đầu ồ lên bàn tán, nhưng tôi chẳng nghe thấy gì nữa.

 

Bên tai chỉ còn vọng lại câu nói ấy.

 

Bóng lưng trên avatar WeChat của anh chắc cũng là cô ấy.

 

Thì ra anh ấy đã có người trong lòng từ lâu.

Tôi bước ra khỏi lớp như một cái xác không hồn, bối rối đi vào nhà vệ sinh, mở vòi nước rửa tay.

 

Tôi muốn khóc, nhưng lại chẳng còn chút sức nào để biểu lộ cảm xúc.

 

Thì ra Tưởng Niên đối tốt với tôi chỉ là vì trách nhiệm giảng viên với sinh viên thôi.

 

Làm tôi còn tưởng… anh ấy có thích tôi một chút.

 

Chỉ một chút thôi cũng được mà…

 

Thẩm Yểu Yểu đột nhiên xuất hiện, giọng đầy giễu cợt:

 

“Cố Dư, cô nhìn lại mình đi. Tưởng Niên vừa đẹp trai vừa có triển vọng, sao có thể thích cô được? Đừng có tưởng bở!”

 

Tống Trì đứng bên cạnh, ánh mắt phức tạp nhìn tôi.

 

Thẩm Yểu Yểu nheo mắt: “À mà tháng này cô vẫn phải đưa tiền sinh hoạt cho chúng tôi nhé. Truyền thống tốt đẹp mà, không bỏ được đâu.”

 

Tôi cười khẩy: “Thẩm Yểu Yểu, cô tưởng tôi ngu mãi à?”

 

“Tôi đã thu thập đủ bằng chứng rồi. Tuần sau, trước cuộc họp định kỳ, những trò bẩn thỉu của các người sẽ được gửi thẳng đến email hiệu trưởng.”

 

Thẩm Yểu Yểu biến sắc: “Tống Trì, mau ngăn nó lại!”

 

Câu này như hiệu lệnh.

 

Thế thì tôi chạy trước vậy!

 

Tôi lao ra khỏi nhà vệ sinh, tình cờ đụng phải Tưởng Niên trên hành lang.

 

Tôi định lách qua, nhưng anh gọi tôi lại.

 

“Cố Dư.”

 

Tôi theo bản năng quay đầu.

 

Tưởng Niên đứng đó, chắn trước mặt hai người kia, giọng trầm xuống:

 

“Hai người định làm gì?”

 

Thẩm Yểu Yểu tái mặt, kéo Tống Trì chạy mất.

 

Tưởng Niên quay lại nhìn tôi, bước c đến gần rồi nhẹ nhàng chạm tay vào mũi tôi. Anh mỉm cười.

 

“Cố Dư, em ghen à?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.