Cái sạp này, chúng ta ngồi trên lầu hai nhìn cả buổi, hắn chẳng bán được món nào.
Hiện giờ tiểu thư định bao cả sạp.
Lại còn muốn mời hắn uống trà giá hai mươi lượng một bình.
Ấy thế mà hắn dám từ chối thẳng thừng, còn không nể mặt mũi tiểu thư.
Thật là đáng ghét!
“Ngươi đúng là không biết điều!
“Tiểu thư nhà ta để mắt đến ngươi, đó là phúc phần tu ba đời của ngươi!”
Ta hùng hổ định nói thêm thì bị tiểu thư quát ngăn lại.
“Tiểu Hà, im miệng! Công tử đây phẩm tính cao nhã, ngươi thì hiểu gì?
“Còn không mau cảm tạ công tử tặng tranh, theo ta về đi.”
Ta nhìn thư sinh kia.
Bị ta mắng mà cũng không giận, ngược lại còn cười cười nhìn ta, ánh mắt đầy ẩn ý.
Cái gì mà ý cười chứ! Nhìn đến nổi cả da gà!
Ta vội đưa tay nhận lấy cuộn tranh, quăng lại một câu cho có lệ:
“Đa tạ công tử, có duyên gặp lại.”
Thư sinh chắp tay, chậm rãi đáp:
“Tiểu Hà cô nương, hẹn gặp lại.”
—
03
Tiểu thư đem tranh của thư sinh treo trong khuê phòng, ngày ngày ngắm nghía.
Rốt cuộc như bị ma ám.
“Tiểu Hà, huynh ấy sống khổ cực như thế, chúng ta hãy giúp huynh ấy đi.”
Ta đang ăn hạnh nhân, suýt nữa thì sặc.
Tên thư sinh ấy cứng đầu như đá, đến mời uống trà còn không thèm, giúp kiểu gì đây?
“Tiểu thư, hắn không cảm kích, người cũng đừng phí công vô ích.
“Chi bằng đổi sang một người biết điều hơn.”
Tiểu thư trừng ta một cái.
Rồi lại cúi đầu thở dài, trong mắt tràn đầy si mê.
“Huynh ấy nhất định không muốn bị người ta dị nghị.
“Nhưng ta thấy huynh ấy trò chuyện với ngươi thì rất tự nhiên.
“Thế này, ta đưa ngươi tiền, ngươi đi thay ta tặng cho huynh ấy.”
Cứ như vậy, ta cầm năm mươi lượng bạc vụn như tuyết, lại một lần nữa xuất hiện trước sạp tranh của Trì Quan.
Vẫn là mấy bức tranh chữ ấy.
Vẫn là bộ quần áo cũ nát đó.
Còn thư sinh thì vẫn vui mừng khôn xiết.
“Tiểu Hà cô nương! Cô lại đến rồi!”
Ta nhớ lời dặn dò của tiểu thư trước khi ra khỏi cửa, gắng gượng nở nụ cười, giả vờ dịu dàng nói với hắn:
“Trì công tử, trời lạnh thế này, ta mời huynh ăn một bát hoành thánh nhé.”
Đúng như tiểu thư đoán, hắn không từ chối.
“Vậy đa tạ Tiểu Hà cô nương.”
—
Trì Quan ngồi đối diện ta.
Đôi tai trắng trẻo của hắn bị gió bấc thổi đỏ bừng lên.
Hương thơm của bát hoành thánh kích thích con sâu thèm ăn trong bụng ta.
Ta ăn liền mấy miếng, rồi thăm dò hỏi:
“Trì công tử, nhà huynh ở đâu?
“Trong nhà có mấy người? Có ruộng đất không?”
Trì Quan ăn uống thanh nhã, từ tốn đáp:
“Cha mẹ tại hạ qua đời trong một trận hỏa hoạn lúc tại hạ còn nhỏ.
“Trong nhà giờ chỉ còn mình Trì Quan, ở ngoại ô phía đông có hai mẫu ruộng và một căn nhà tranh.”
Cũng là một kẻ mệnh khổ.
Giống như ta, không cha không mẹ.
Hồi nhỏ ta là đứa ăn mày, giành thức ăn với chó hoang, thua không chạy kịp.
Lăn từ bờ sông xuống, đập đầu vào đá.
Được lão La đầu đang câu cá bên sông cứu lên.
Tỉnh lại, ta đã ở nhà ông ấy.
Ông ấy là một quan phu già.
Nói rằng chữa thương cho ta tốn không ít bạc.
Bảo ta hầu hạ để trả nợ.
Nói xong, lại múc cho ta một bát canh cá.
Canh cá ấy uống hết năm này qua năm khác, cuối cùng lão La đầu đi câu cá thì bị chết đuối.
Ta tự bán mình vào nhà họ Lâm làm nha hoàn.
Lo xong hậu sự cho lão La đầu.
Đời người ấy mà, mưu cầu gì đâu.
Lúc có ăn thì ăn nhiều một chút.
Ngày khổ rồi cũng sẽ qua.
Nghĩ vậy, ta vớt quả trứng trong bát, thả vào bát của hắn.
“Ăn nhiều chút, huynh cũng chẳng dễ dàng gì.”
Đôi mắt hắn sáng lên.
Gò má thoáng ửng hồng.
“Đa tạ Tiểu Hà cô nương.”
Trì Quan: Nàng cho ta trứng, chắc chắn nàng rất yêu ta.
—
4
Ăn xong bát hoành thánh, ta quăng bọc bạc lên bàn.
Bên trong, bạc kêu loảng xoảng.
“Trì công tử, ta nói thẳng nhé.
“Tiểu thư nhà ta để ý huynh rồi. Nàng ấy người đẹp, lòng thiện, muốn rước huynh làm phò mã ở rể.
“Nếu huynh muốn đỗ đạt công danh, nàng có thể giúp.
“Huynh cũng chẳng cần chịu cảnh mưa gió dãi dầu, sống những ngày cơ cực nữa.”
Nụ cười ôn hòa trên mặt Trì Quan dần trở nên cứng đờ, như thể bị xúc phạm.
“Tiểu Hà cô nương, cô vì tiểu thư nhà cô mà đến sao?”
“Đương nhiên rồi.”
Hắn siết chặt nắm tay, rút ra ba đồng tiền, trả tiền hoành thánh.
Ta định ngăn lại.
Chuyến này tiểu thư đã đưa ta bạc, đâu cần hắn trả.
Nhưng Trì Quan trông rất thất vọng.
Hắn lùi lại vài bước, giữ khoảng cách với ta, giọng nói cũng chẳng còn thân thiết như trước:
“Tiểu Hà cô nương, ý của tiểu thư nhà cô, tại hạ không thể nhận lời.
“Dù có phải ăn cháo cầm hơi, uống nước lã qua ngày, tại hạ cũng không muốn sống nhờ nhà người khác.”
Nói xong, hắn khẽ chắp tay, quay người bỏ đi.