Tây Phong Hà Ảnh

Chương 1



**01**

 

Ta tên Tiểu Hà.

 

Không có họ.

 

Là nha hoàn thân cận của đại tiểu thư phủ họ Lâm— Lâm Khả Ngôn.

 

Luận về đạo làm nô tài, ta dám vỗ ngực tự hào: Trên đời này, khó có ai tận tâm tận lực như ta!

 

Tiểu thư thích gì, ghét gì, ta đều biết rõ như lòng bàn tay.

 

Gần đây, tiểu thư để mắt đến một thư sinh nghèo, ngày ngày bán tranh nơi đầu phố Đông.

 

Ta khuyên nhủ:

 

“Người ta nói thư sinh giữ tiết tháo, hắn lại đem tài nghệ ra chợ rao bán, hẳn là không biết liêm sỉ.”

 

Tiểu thư bĩu môi, bảo ta chẳng hiểu chuyện.

 

“Hắn chắc chắn có nỗi khổ riêng, nếu không, sao nỡ đem bút mực của mình ra đổi lấy cơm canh?”

 

Ta nhìn bức tranh sơn thủy đậm mực, rồi lại nhìn đôi tai đỏ ửng của tiểu thư.

 

Cân nhắc một hồi, ta thu tay khỏi bả vai nàng, trịnh trọng nói:

 

“Tiểu thư an tâm ngồi đây, để nô tỳ đi hỏi cho rõ!”

 

Vừa quay lưng, đã bị nàng giật lại.

 

“Tiểu Hà, không được lỗ mãng, tránh làm… người ta hoảng sợ.”

 

Ta gật đầu.

 

Chuyện này, cứ giao cho lão nô, đảm bảo thập phần chu đáo.

 

Phải công nhận, thư sinh này diện mạo phi phàm.

 

Da trắng hơn tuyết, mắt sáng như sao, môi đỏ tựa son.

 

Trông hệt như tiên nhân bước ra từ tranh họa.

 

Chỉ tiếc, y phục tiên nhân không có vá.

 

Thành thử, hắn đành lưu lại nhân gian làm một thư sinh nghèo.

 

Ta chống hông đứng trước sạp tranh, mở lời đầy khí thế:

 

“Thư sinh, ngươi tên gì?”

 

Hắn ngước lên, trong mắt như ẩn giấu chờ mong.

 

“Thảo dân họ Trì, đơn danh một chữ Quan.”

 

“Quan trong đạo quan sao?”

 

Hắn gật đầu.

 

“Cô nương quả nhiên thông minh.”

 

Ta cười nhạt trong lòng.

 

Thư sinh này còn biết nịnh hơn cả ta.

 

Ta liếc lên lầu hai trà quán.

 

Tiểu thư nhìn xuống, mặt đầy mong chờ.

 

Quay lại, thư sinh cũng chăm chăm nhìn ta.

 

“Phải chăng cô nương muốn mua tranh? Hai mươi văn một bức.”

 

Ta cầm lên một bức. Núi sông vẽ trong ấy, chẳng khác vùng quê nghèo ta từng sống là bao.

 

Không có gì đặc sắc.

 

Ta đặt tranh xuống, nhìn khuôn mặt tuấn tú của thư sinh, nhoẻn miệng cười như một kẻ buôn người lão luyện.

 

“Thư sinh, ngươi đã thành thân chưa?”

 

Hắn sững sờ.

 

Bộ dáng ngây thơ như vừa bị sét đánh, đến giọng nói cũng lắp bắp.

 

“Chưa… chưa từng.”

 

Ta gật đầu, lòng đã nắm chắc.

 

Thế thì tốt rồi.

 

“Hôm nay không mua tranh. Mua ngươi.”

 

 

**02**

 

Thư sinh lập tức tái mặt.

 

Hệt như bị kẻ gian trấn lột giữa chợ.

 

Nhưng đến khi tiêu hóa được lời ta nói, hai má lại đỏ bừng như trái táo chín.

 

“Tiểu Hà cô nương… Chuyện này e rằng không ổn.”

 

Ta quan sát hắn.

 

Thư sinh này vóc dáng gầy gò, gió thổi cũng bay.

 

Nếu luận chọn phu quân, vẫn nên tìm kẻ vạm vỡ, đủ sức gánh vác cửa nhà.

 

Nhưng khổ nỗi, tiểu thư lại thích hắn.

 

Nửa tháng nay, ngày nào nàng cũng đến Tuyết Hương Lâu, gọi một bình trà, ngồi lặng lẽ ngắm người ta từ xa.

 

Dù mưa gió bão bùng cũng không cản nổi.

 

Hôm nay ta chậm trễ chưa về, nàng liền nóng ruột, viện cớ đi tìm.

 

Nhưng ánh mắt thì cứ dán chặt lên thư sinh.

 

“Tiểu Hà, ngươi có phải đã mạo phạm công tử đây? Thật đáng trách!”

 

Ta còn chưa kịp mở miệng, thư sinh đã vội xua tay.

 

“Không, không có! Tiểu Hà cô nương… hoàn toàn không có mạo phạm tại hạ!”

 

Tiểu thư thở phào, ánh mắt lại len lén liếc sang hắn.

 

Thư sinh thì lại nhìn ta đầy nghiêm túc, nhẹ giọng nói:

 

“Tiểu Hà cô nương và bức tranh này có duyên, tại hạ xin tặng cô nương, coi như… kết giao bằng hữu.”

 

Ta nhìn bức tranh hắn đưa, lập tức nhíu mày:

 

“Ta không cần. Ta không có tiền. Đừng có giở trò lừa gạt ta.”

 

Tiểu thư vội véo vào cánh tay ta một cái.

 

“Công tử có ý tốt, sao lại từ chối?

 

“Chúng ta làm sao có thể nhận không tranh của công tử?

 

“Hay là, công tử cùng ta đến trà lâu, dùng ít trà bánh?”

 

Thư sinh nghe vậy, thoáng liếc sang quán trà đối diện.

 

Khóe môi khẽ cong, chắp tay đáp:

 

“Đa tạ tiểu thư có nhã ý. Nhưng… tại hạ chưa đến giờ dọn hàng, không thể rời đi.”

 

Tiểu thư thoáng thất vọng.

 

“Vậy… toàn bộ tranh này, ta mua hết. Công tử có bằng lòng—”

 

“Tiểu thư, tác phẩm vụng về của tại hạ, chỉ mong gặp được người hữu duyên, xin tiểu thư chớ làm khó.”

 

Thư sinh nghèo, nhưng cũng có tôn nghiêm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.