Tiểu thư liệu sự như thần, đã đoán trước Trì Quan sẽ khảng khái từ chối. Vì thế, nàng dặn ta rằng nếu hắn không nhận bạc, thì cứ nói đây là khoản vay, chờ ngày hắn đỗ Trạng nguyên rồi trả cũng không muộn.
Ta vội gọi giật lại:
“Trì Quan! Huynh đợi đã!”
Hắn thoáng khựng bước, nhưng không quay đầu.
Ta vội đuổi theo, dứt khoát nhét bọc bạc vào ngực hắn:
“Số bạc này ta dành dụm bấy lâu, huynh cứ cầm lấy. Chờ ngày huynh công thành danh toại, rồi hoàn lại cũng chưa muộn.”
Trì Quan thoáng động lòng, ánh mắt hơi dao động. Nhưng hắn vẫn chắp tay sau lưng, bộ dạng như chính nhân quân tử, nhất quyết không nhận.
Ta đâu chịu thua, cố sức nhét bạc vào tay hắn. Đang giằng co chưa phân thắng bại, Trì Quan bất ngờ nắm chặt cổ tay ta, thấp giọng quát khẽ:
“Tiểu Hà cô nương!”
Ta giật nảy mình, suýt chút nữa vung tay đánh hắn theo bản năng.
Nhìn vành mắt hắn đỏ hoe, ta bối rối, lắp bắp hỏi:
“Trì công tử… huynh làm sao thế?”
“Cô thật lòng muốn giúp ta sao?”
Ta chớp mắt, nhất thời chưa hiểu hắn định nói gì.
“Phải… phải rồi.”
“Vậy thì phiền cô về nói với tiểu thư nhà cô, bạc này ta không nhận.
“Phụ thân để lại cho ta một mẫu ba sào ruộng. Nếu Tiểu Hà cô nương rảnh rỗi, thì tới giúp ta làm ruộng đi.”
…
Mặt ta cứng đờ.
Chuyện này… hình như có gì đó sai sai?
Là ta giúp hắn hay là hắn bắt ta làm nông phu đây?
—
Sáng hôm sau, trời chưa sáng rõ, ta đã phải lê thân tới nhà Trì Quan.
Vì tiểu thư dặn rằng, nếu hắn không nhận bạc, vậy thì giúp hắn giảm bớt gánh nặng vậy.
Khi Trì Quan ngủ dậy, mở cửa ra liền nhìn thấy nửa mảnh ruộng đã được cấy xanh um.
Hắn sững người một hồi lâu, sau đó bối rối hỏi:
“Tiểu Hà, tiểu thư nhà cô đâu?”
Ta lười biếng liếc hắn một cái, nhàn nhạt đáp:
“Tiểu thư mãi giờ Thìn mới dậy. Ta tới trước làm việc.
“Thôi đừng đứng ngẩn ra đó nữa, xuống đây làm cùng đi.”
Trì Quan lúc này mới tỉnh táo, vội vã vén tà áo, xắn cao ống quần, bì bõm bước xuống ruộng cấy mạ.
Chỉ sau một khắc, ta ngẩng lên nhìn, không nhịn được bật cười.
“Mấy bức tranh thư pháp huynh vẽ… có chắc là tự tay huynh không?”
Hắn ngơ ngác: “Ý cô là gì?”
Ta chống nạnh, chỉ vào đám mạ hắn vừa cấy:
“Huynh nhìn xem, xiêu vẹo, nghiêng ngả, chẳng khác nào một con rết đang bò!
“Huynh cấy mạ còn không thẳng nổi, ta thật sự nghi ngờ chữ trong tranh là do đồng môn của huynh viết hộ!”
Mặt Trì Quan thoáng đỏ lên, ngượng ngùng cười.
“Vậy… hay là ta dạy cô đọc sách, viết chữ nhé? Biết đâu cô viết còn đẹp hơn ta.”
Ta vội xua tay:
“Thôi miễn đi!
“Nếu huynh không làm được thì mau vào nấu cơm đi. Ta đói rồi.”
…
Bên trong gian nhà đơn sơ, hai chiếc ghế tre, một bàn gỗ, Trì Quan nhìn ta đầy mong chờ, rụt rè hỏi:
“Ta nấu cơm, hợp khẩu vị của cô không?”
Ta nhai kỹ rồi bình thản đáp:
“Bình thường thôi.”
Ánh sáng trong mắt hắn vụt tắt, trông vô cùng tủi thân.
Ta chớp mắt, nghĩ lại thì ta nói thật mà? So với sơn hào hải vị mà tiểu thư ăn, thì đánh giá “bình thường” đã là khen lắm rồi.
Vậy mà hắn lại nghiêm túc gật đầu:
“Vậy ta sẽ luyện tập thêm. Sau này… nếu không đỗ đạt, mà làm phò mã ở rể, ít nhất cũng phải nấu được vài món ngon để giữ chân tiểu thư chứ.”
Ta: “…”
Tên này… hình như đã thật sự chấp nhận số phận rồi?
—
Suốt gần một năm, vì tiểu thư, ta đã cấy mạ mùa xuân, làm cỏ mùa hạ, gặt hái mùa thu, chẳng khác nào con trâu cày cho nhà Trì Quan.
Tiểu thư thỉnh thoảng cũng cùng ta tới đó, nhưng chỉ cần đứng dưới nắng chừng một khắc là than nóng, rồi lại lên xe ngựa về phủ.
Ngược lại, Trì Quan mỗi lần đều cùng ta làm việc, chưa từng lười biếng.
Có lần tiểu thư đứng nhìn, ta lo nàng xót hắn, bèn tốt bụng khuyên:
“Trì công tử, huynh về ôn sách đi.
“Để ta làm cũng được.
“Gương mặt này của huynh đẹp như vậy, đen đi thì mất hết vẻ.”
Trì Quan thoáng nở nụ cười nhẹ.
Hôm sau, hắn đội thêm một chiếc nón rơm trên đầu.
…
Đến mùa đông, tiểu thư muốn ăn canh củ sen.
Nàng chọn ngày trời trong nắng ấm, khoác áo choàng lớn, cùng ta tới nhà Trì Quan.
Nàng ngồi trên xe ngựa, tay cầm lò sưởi ấm, cất giọng lanh lảnh:
“Tiểu Hà! Ta muốn củ sen to nhất! Đem về nấu canh!”
Ta xắn cao quần, dõng dạc đáp:
“Dạ được!”
Hồ nước mùa đông, bùn lầy đã rút nước cạn bớt, nhưng vẫn lạnh thấu xương.
Chỉ cần ngón chân chạm tới, ta đã rùng mình ớn lạnh.
Đúng lúc này, phía sau vang lên giọng nói lo lắng:
“Tiểu Hà cô nương!”