Quay đầu lại, ta thấy Trì Quan vội vã chạy tới.
Chẳng phải hôm nay hắn ra chợ mở hàng sao?
Cớ gì lại vội vàng quay về như thế?
Tiểu thư cũng nhảy xuống xe ngựa, tung váy chạy theo sau hắn, miệng không ngừng gọi:
“Trì công tử!”
Thế nhưng Trì Quan chẳng hề ngoái đầu, chạy một mạch tới trước mặt ta.
Bàn tay trắng trẻo thon dài vươn ra, hắn nghiêm giọng:
“Tiểu Hà! Không được xuống đó! Trời lạnh thế này, cô mà nhiễm phong hàn thì biết làm sao?”
Ta nhìn bàn tay hắn, lòng không khỏi cảm thán.
Rõ ràng cùng là người lao động, vậy mà tay hắn vẫn trắng mịn như ngọc, các khớp xương thon dài, đầu ngón tay đỏ ửng vì lạnh, nhìn thế nào cũng đẹp đẽ hơn ta gấp bội.
Cũng khó trách tiểu thư vừa thấy hắn liền động lòng.
Ta cười khì, dứt khoát đặt chân xuống bùn.
“Không sao, ta không sợ lạnh.”
Lời vừa dứt, Trì Quan bỗng nhiên cũng lội xuống theo.
Ta vội vàng quay đầu nhìn về phía tiểu thư.
Chỉ thấy nàng giật mình, lập tức chui tọt vào xe ngựa trốn mất.
“Huynh mà cảm lạnh, tiểu thư chắc chắn sẽ trách ta.”
Trì Quan nghe vậy, chỉ khẽ mỉm cười, giọng nói ôn hòa:
“Không đâu. Ta tự nguyện mà.”
Thế là hai chúng ta cúi lưng mò mẫm trong bùn lầy, lạnh đến run người.
Gió bấc từng cơn quất vào mặt, ta chỉ muốn nhanh chóng tìm được củ sen to nhất, mập mạp nhất, để còn mau mau rời khỏi đây.
Bàn tay vừa thọc vào bùn một lát, ta đã sờ thấy một vật tròn nhẵn, dài thẳng mượt mà.
Mừng rỡ, ta lớn tiếng reo lên:
“Tiểu thư! Nô tỳ đào được rồi!
“Củ này vừa dài vừa to, kéo mãi không ra!”
Trì Quan bên cạnh đột nhiên cứng đờ, đôi tai đỏ bừng, giọng nói khẽ run rẩy:
“Tiểu Hà cô nương… đó là chân của ta…”
Tiểu thư ló đầu ra từ xe ngựa, ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Sau khi lên bờ, Trì Quan đưa cho ta một vật nhỏ trơn nhẵn.
Ta nhận lấy, ngắm nghía:
“Đây là gì?”
“Thuốc trị cóng tay. Tiểu Hà, tay cô đỏ rộp cả rồi.”
Trước mặt ta, hắn khẽ vận lực, khiến vật ấy tách làm đôi, lộ ra phần thuốc trắng mịn như ngọc.
Mùi hương thoang thoảng, dịu nhẹ, không nồng nàn như phấn son của tiểu thư.
Là loại mà ta cắn răng cũng có thể mua được.
Ta lau tay, lấy một mẩu nhỏ bôi lên.
Mát lạnh, dễ chịu vô cùng.
Mỗi mùa đông, tay ta đều bị cóng đến sưng đỏ, đêm chui vào chăn thì vừa đau vừa ngứa, chỉ muốn cào rách da cho bõ tức.
Thuốc mỡ của Trì Quan, bôi lên lập tức dễ chịu hẳn.
Ta gật gù, rút hai đồng xu từ trong tay áo, dúi vào tay hắn:
“Bao nhiêu tiền? Ta trả huynh.”
Trì Quan lắc đầu, đôi má trắng nõn thoáng ửng đỏ:
“Tặng cô.”
Ta ngẩn người, thoáng cảm thấy khó hiểu.
Hắn quay mặt sang chỗ khác, lấp lửng nói:
“Tiểu thư nhà cô… thích gì?”
Ta lập tức thao thao bất tuyệt kể một loạt sở thích của tiểu thư.
Nào là hoa lê trắng, nào là vải lụa thượng hạng, nào là đồ trang sức tinh xảo…
Thế nhưng đến cuối, Trì Quan lại nhìn chằm chằm vào ta, vẻ mặt nghiêm túc đến lạ thường.
“Thế còn cô?”
“Hả?”
“Tiểu Hà, cô thích gì?”
Ta ngây người.
Hồi nhỏ, ta từng là một tiểu ăn mày, thứ thích nhất chính là những chiếc bánh nướng giòn tan mà người hảo tâm tiện tay ném cho.
Sau này, ta lại thích bát canh cá nóng hổi của lão La Đầu.
Miếng đậu hũ trắng nõn, hầm trên lửa nhỏ, canh ngả màu trắng ngà, hớp một ngụm như làm thần tiên cũng chẳng đổi.
Nhưng người đời hay nói, chẳng ai có thể may mắn cả đời.
Lão La Đầu mất rồi, ta vào nhà họ Lâm làm nha hoàn.
Ăn có ăn, mặc có mặc, lại còn thành nha hoàn thân cận của tiểu thư, công việc so với trước đây đã nhàn nhã hơn nhiều.
Thế nhưng kể từ khi tiểu thư thích tên thư sinh trước mặt này, ta lại bắt đầu khổ cực.
Nghĩ một hồi, ta thẳng thắn đáp:
“Ta à? Ta thích tiền.”
Có tiền, muốn gì cũng có thể mua được.
Trì Quan nghe xong, thoáng im lặng.
Ta không để ý, nhét lọ thuốc vào áo, rồi nhanh tay rút hai đồng xu nữa, dúi vào tay hắn:
“Đây, không đủ lần sau ta bù! Tiểu thư còn đợi, ta phải về đây!”
Nói rồi, ôm củ sen trong tay, ta chạy thẳng đến xe ngựa.
Sau lưng, Trì Quan đứng lặng hồi lâu, dường như có điều gì muốn nói nhưng không thốt thành lời.
Trên xe, tiểu thư ôm lò sưởi, híp mắt hỏi:
“Trì công tử nói gì với ngươi thế?”
Ta ngẫm nghĩ một chút, đáp bừa:
“À, thư sinh ấy hỏi thăm sở thích của tiểu thư!”
Tiểu thư vén rèm xe, nhìn sang phía Trì Quan, bĩu môi:
“Trông thất thần thế kia, có phải ngươi nói sai gì không?”
Ta vội vã lắc đầu:
“Làm sao có thể? Ta thuộc làu làu sở thích của tiểu thư mà! Không tin thì gọi thư sinh ấy đến đối chất!”
Tiểu thư bật cười, liếc ta một cái:
“Nhìn ngươi nóng nảy chưa kìa. Ta chỉ hỏi thôi mà.”
Nàng kéo rèm xe lại, sau đó bất ngờ bật cười, giọng nói pha chút trêu chọc:
“Chắc là do ngươi sờ phải chân của Trì công tử, làm huynh ấy khó chịu rồi!”
Ta nghe vậy, lập tức hoảng hốt thanh minh:
“Đó là ngoài ý muốn! Ai mà biết đó là chân của hắn ta chứ! Trơn mịn như vậy, ta tưởng là củ sen lớn!
“Tiểu thư, ta thật sự không cố ý mạo phạm đâu, lòng ta luôn trung thành với người—”
Lời chưa dứt, tiểu thư đã che miệng cười, ánh mắt cong cong như vầng trăng non.
Thấy nàng không giận, ta cũng cười ngu ngơ theo:
“Ha ha, là Tiểu Hà ngốc nghếch thôi mà!
“May mà hôm nay đào được nhiều sen, về ta sẽ nấu canh với một nửa, phần còn lại làm sen ngào đường. Củ tươi thì ta trộn chua ngọt, ngon lắm!”
Tiểu thư liếc nhẹ, trách yêu:
“Ngươi chỉ biết ăn!”