Tây Phong Hà Ảnh

Chương 5



Thân thể tiểu thư vốn yếu ớt, hôm ấy mới đào sen có một chuyến mà đã cảm lạnh, nằm rũ rượi trên giường, vừa ho khan vừa rên rỉ, trông mà thương xót.

 

Lão gia bận trăm công nghìn việc, nghe tin nàng trốn ra ngoài hứng gió bấc, lập tức nổi trận lôi đình, lôi ta ra mắng một trận trời long đất lở.

 

Ta cúi đầu, hai tay chắp lại, không hé răng nửa lời. Tiểu thư tìm thư sinh làm gì, ta tuyệt đối trung thành, nửa chữ cũng không khai.

 

Nhưng có vẻ nhà này có nội gián!

 

Không biết tên giặc nào lắm mồm bẩm báo với lão gia, tối đó ông giận đến mức đập bàn quát lớn:

 

“Con gái nhà họ Lâm lại có thể tự mình chạy theo nam nhân? Được lắm! Vậy thì gả đi cho rồi!”

 

Tiểu thư nghe xong, hoảng loạn khóc suốt cả ngày, cơm chẳng buồn ăn, nước chẳng thèm uống.

 

Cuối cùng, vẫn là ta dỗ dành mãi, nàng mới miễn cưỡng húp mấy ngụm canh sườn hầm sen.

Đêm khuya.

 

Ta ngồi bên giường, mắt díp lại, chỉ hận không thể lăn ra ngủ.

 

Tiểu thư lại vẫn trằn trọc, không yên.

 

Bỗng nàng bật dậy, ánh mắt long lanh dưới ánh nến:

 

“Tiểu Hà, ta nghĩ kỹ rồi.”

 

Ta giật mình tỉnh hẳn, thầm kêu không ổn.

 

Người xưa có câu, nữ nhân trong cơn yêu đương thì nguy hiểm hơn lũ lụt.

 

Quả nhiên, nàng nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt kiên quyết:

 

“Ta muốn gả cho người ta thích! Ngươi đem hết trang sức của ta đi cầm cố, rồi đưa tiền cho Trì Quan, bảo huynh ấy mang lễ vật đến cầu hôn.”

 

Ta choáng váng, lắp bắp:

 

“Tiểu thư! Người… người định làm phản sao?”

 

Nàng gật đầu, đầy khí thế:

 

“Nếu không phản, làm sao được gả cho ý trung nhân?”

 

Ta hít sâu một hơi.

 

Trì Quan nghèo kiết xác, ngoại trừ cái mặt trắng trẻo ra thì không có thứ gì đáng giá. Nếu để lão gia biết được tiểu thư đem tiền nhà đi nuôi hắn, e rằng ta cũng bị liên lụy, đánh một trận sống dở chết dở!

 

Nhưng nhìn ánh mắt quyết liệt của tiểu thư, ta cũng chẳng còn cách nào khác.

 

Hôm sau, ta cắn răng mang hộp trang sức đi cầm cố, đổi lấy hai mươi lượng vàng.

Đến nhà Trì Quan, ta không quanh co, đặt thẳng số vàng lên bàn:

 

“Trì Quan, tiểu thư nhà ta vì huynh mà ăn không ngon, ngủ không yên, còn bị lão gia mắng đến thảm thương.

 

“Lão gia tức giận, muốn tìm hôn sự khác cho nàng!

 

“Nếu huynh có lòng, hãy cầm số vàng này mà sửa soạn, mau chóng đến nhà cầu hôn đi!”

 

Nụ cười trên mặt hắn lập tức cứng lại.

 

Ta còn tưởng hắn đang cảm động đến mức không thốt nên lời.

 

Ai ngờ, hắn chỉ cúi mắt, chẳng buồn liếc số vàng, mà nhìn ta chằm chằm, ánh mắt đầy ý tứ sâu xa.

 

Một hồi sau, hắn cất giọng chậm rãi:

 

“Tiểu Hà, ta không hề có ý với tiểu thư nhà cô.”

 

Ta: “???”

 

Hắn thở dài, lại nói tiếp:

 

“Ngay từ đầu đến cuối, người ta một lòng mến mộ… chỉ có cô mà thôi.”

Trì Quan chắc chắn điên rồi.

 

Không những điên, mà còn điên một cách hết sức nghiêm túc.

 

Ta giận đến mức muốn vung cả hộp vàng vào mặt hắn, nghiến răng quát lớn:

 

“Trì Quan, ngươi có còn chút lương tâm nào không?!

 

“Tiểu thư nhà ta thương nhớ ngươi như thế, ngươi lại nói ra những lời bậy bạ này, có còn coi nàng ra gì không?”

 

Hắn đột nhiên bước lên, nắm chặt cổ tay ta, vẻ mặt đầy kiên định:

 

“Tiểu Hà, cô muốn ta trân trọng tình cảm của tiểu thư… vậy còn ta thì sao?”

 

Ta sửng sốt, theo bản năng muốn giằng tay ra.

 

Nhưng lúc này mới phát hiện, thì ra thư sinh trói gà không chặt này cũng có chút sức lực.

 

Ta giãy không được, càng tức điên:

 

“Ngươi… ngươi đừng có nói bậy! Mau buông tay!”

 

Hắn không buông, ánh mắt chăm chăm, từng chữ từng câu rõ ràng:

 

“Tiểu Hà, ta thích cô.

 

“Trì Quan này mến mộ Tiểu Hà.”

 

Lời lẽ của hắn như tiếng sấm nổ ngang tai.

 

Ta bối rối, tim loạn nhịp, đầu óc rối tung rối mù.

 

Chỉ có một suy nghĩ duy nhất trong đầu.

 

Lão nương chết chắc rồi!

 

Ta vội vàng cúi đầu, cố giữ bình tĩnh, hùng hổ đe dọa:

 

—“Trì Quan, cả đời này ta chỉ trung thành với tiểu thư! Ngươi mà còn nói nhảm nữa, ta sẽ đánh gãy chân ngươi!”

 

Lực đạo trên tay đột nhiên lỏng ra.

 

Không chần chừ, ta lập tức giật mạnh tay về, ôm vàng bỏ chạy.

 

Trì Quan đứng yên tại chỗ, dáng vẻ thất thần, như thể bị ta đâm một nhát chí mạng.

 

Nhưng ta chẳng còn tâm trí để quan tâm đến hắn nữa.

Trở về phủ, tiểu thư lập tức chờ sẵn, hỏi han dồn dập:

 

“Sao rồi? Huynh ấy nói thế nào?”

 

Ta nuốt nước bọt, dốc hết chút tài diễn xuất cuối cùng, cười gượng đáp:

 

“Ai dà, thư sinh ấy cứng đầu lắm, nhất quyết không chịu nhận tiền của tiểu thư. Đây, ta lại phải mang về.”

 

Tiểu thư thoáng hiện vẻ thất vọng.

 

“Ngươi có nói cho huynh ấy biết chuyện phụ thân đang ép ta kết hôn không?”

 

Ta gật đầu như gà mổ thóc, cố gắng chốt hạ vấn đề:

 

“Tiểu thư, đừng nhớ mong người như vậy nữa! Ta thấy hắn thật sự không biết điều! Người vì hắn mà buồn khổ làm gì?

 

“Người đời có câu, há cảo phải ăn khi còn nóng, nam nhân thì nên tìm người khỏe mạnh.

 

“Để lão gia tìm cho người một vị công tử vừa tài vừa mạo, vừa giàu lại vừa khỏe mạnh, không phải tốt hơn sao?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.