Nhưng phụ thân lại đổ mọi tội lỗi lên đầu Lục Mạnh Niên, chỉ vì hắn đã đến thư viện mà không ở bên cạnh ta.
Đến khi ta khỏi bệnh, Lục Mạnh Niên vẫn như trước kia, lặng lẽ theo hầu bên cạnh, chẳng nói một lời.
Mãi sau này, ta mới hay, hôm ấy phụ thân đã bắt hắn quỳ suốt trong sân, lại tự tay thiêu rụi tất thảy sách vở trong phòng, từng trang từng trang hóa thành tro bụi.
Ta biết việc đó là sai. Nhưng ta nào có tư cách trách cứ người?
Ta chỉ đành lén lút sai người mua sách đem đến cho hắn. Song chuyện này chẳng bao lâu liền bị phát giác.
Không có bạc, ta bèn tìm cách lừa gạt ngân lượng từ Tiêu Hoài Phong, lại nhờ hắn tìm một vị tú tài già, âm thầm chỉ dạy cho Lục Mạnh Niên.
Tới tận bây giờ, Tiêu Hoài Phong vẫn còn giữ một tờ giấy nợ mà ta đã viết năm ấy.
Chỉ là… Lục Mạnh Niên chưa từng hay biết chuyện này.
Năm đó, ngay cả sách ta đem tặng, hắn cũng không nhận.
Ta chỉ có thể giấu hắn, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Lúc này, ánh mắt ta thoáng trầm xuống, nhưng rồi lại nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhấn mạnh từng lời:
“Lần này là thật!”
“Ta thực sự không còn thích Lục Mạnh Niên nữa!”
Giọng điệu ta dứt khoát, chẳng chút do dự.
Chỉ là, ta không hề nhận ra ánh mắt Tiêu Hoài Phong khẽ lay động, vô tình liếc nhìn về phía sau lưng ta.
Trong đáy mắt hắn, ý cười dường như càng thêm sâu.
Hắn không ngờ chuyến trở về này lại mang đến chuyện thú vị đến thế.
Nhưng công bằng mà nói, hắn đứng về phía ta.
Nếu ta thật sự không cần Lục Mạnh Niên nữa, hắn đương nhiên sẽ giơ cả hai tay đồng ý.
Dẫu sao, Tạ Ngu cũng là muội muội nhà bên mà hắn cưng chiều từ bé, thân thiết chẳng khác gì ruột thịt.
Chỉ là… khi thanh trường kiếm lạnh lẽo kề ngang cổ, thậm chí rạch ra một đường máu mảnh như sợi tóc—
Tiêu Hoài Phong không nhịn được mà thầm nghĩ, có lẽ nên tuyệt giao với Tạ Ngu một thời gian.
“Ta nói ngươi đủ chưa?”
Hắn nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn người trước mặt, lòng thầm nhủ, xem ra phải thay một loạt hộ vệ cho phủ mới được.
Có một kẻ cũng không cản nổi!
Lục Mạnh Niên vẫn điềm tĩnh như trước, chỉ nhàn nhạt thốt ra hai chữ:
“Giấy nợ.”
Giống như năm xưa, cái đêm hắn bị người ta lôi khỏi giường vào lúc nửa đêm, cũng chỉ lạnh lùng nói hai chữ:
“Túi thơm.”
Tiêu Hoài Phong sững sờ giây lát, rồi chợt hiểu ra ý tứ trong lời nói của hắn.
“Ngươi điên rồi sao?” Hắn bật thốt, “Đó là thứ từ bao nhiêu năm trước rồi!”
Đương nhiên, hắn không cho rằng Lục Mạnh Niên thực sự muốn trả nợ thay Tạ Ngu.
Chẳng qua, chỉ vì tờ giấy nợ ấy là do nàng viết.
Mà kẻ điên này, chỉ đơn giản là muốn giữ lấy tất cả những thứ liên quan đến nàng.
Lục Mạnh Niên không đáp, chỉ lặng lẽ ngước mắt nhìn hắn.
Một ánh mắt bình tĩnh, sâu không thấy đáy.
Tiêu Hoài Phong bỗng thấy sống lưng lạnh toát.
Cuối cùng, hắn vẫn lầm bầm nguyền rủa, xoay người đi tìm lại những tờ giấy nợ năm ấy.
Tổng cộng mười ba tờ.
Trời mới biết, khi tìm thấy tờ cuối cùng dưới chân bàn, hắn đã vui mừng đến mức suýt khóc!
“Chỉ có bấy nhiêu thôi.” Tiêu Hoài Phong mặt mày tái mét, ném xấp giấy về phía Lục Mạnh Niên.
Lục Mạnh Niên khẽ nhíu mày, như thể cực kỳ bất mãn với thái độ thô lỗ này.
Hắn cẩn thận trải từng tờ giấy ra, vuốt phẳng phiu rồi gấp lại, dùng khăn lụa bọc lấy.
Tiêu Hoài Phong tiện tay liếc qua, lập tức không khỏi tặc lưỡi.
Nếu hắn không nhìn lầm, thì chỉ một góc của chiếc khăn lụa kia cũng đủ đổi lấy số bạc ghi trong giấy nợ.
Xem ra nha đầu Tạ Ngu kia không hề bịa chuyện.
Quả nhiên, Lục Mạnh Niên đã tìm được thân nhân ở kinh thành, lại có thân phận hiển hách.
Đúng là phí phạm của trời, phí phạm của trời mà!
Khóe môi Tiêu Hoài Phong giật giật, cảm thấy thực sự không còn mặt mũi nào mà nhìn tiếp nữa.
Nhưng… thật ra, đây cũng chẳng phải lần đầu tiên.