Chờ đến khi ta tìm ra cách thoát khỏi kiếp nạn lần này, ắt sẽ đoạn tuyệt mọi dây dưa với đám nam nữ chính kia!
Ngọc bội trong tay ta siết chặt đến mức các khớp ngón tay trắng bệch.
Lục Mạnh Niên sững sờ nhìn ta, đôi mắt mờ mịt, thấp thoáng ẩn nhẫn một tia u uất khó lường.
Song ta chẳng bận tâm đến sự khác lạ ấy, cũng không còn đặt toàn bộ tâm trí lên người hắn nữa.
Ban đầu có chút không quen, nhưng may thay, Lục Mạnh Niên dạo này bận bịu điều gì đó, suốt ngày không thấy bóng dáng. Dần dà, ta cũng bớt đi cảm giác khó chịu.
Tiêu Hoài Phong thuở đầu còn tỏ vẻ vui mừng khi thấy vậy, cho đến lúc ta đề cập đến chuyện muốn trả lại khế ước thân phận cho Lục Mạnh Niên.
Nụ cười trên môi hắn vụt tắt, nghiêm giọng hỏi:
“Ngươi thực sự không thích hắn nữa?”
Ta liếc mắt lườm hắn, bực bội đáp:
“Ta từng lừa ngươi bao giờ chưa?”
Tiêu Hoài Phong hừ lạnh, chậm rãi kể tội:
“Khi còn bé, ngươi vì muốn mua bút mực cho Lục Mạnh Niên mà lừa của ta không ít bạc. Đến cùng còn đổ cho ta ham chơi, tiêu sạch cả rồi!”
Hắn nói đến đây, vẻ mặt đầy ai oán.
Ta lập tức á khẩu.
Chuyện này… đúng là ta sai.
Năm ấy, cha từng mời một nữ phu tử đến phủ dạy học cho ta, song tính ta hiếu động, không thể ngồi yên một chỗ. Những điều phu tử giảng dạy phần lớn đều vào tai này ra tai kia.
Trái lại, Lục Mạnh Niên bị ta lôi kéo vài lần, lại có thể đối đáp trôi chảy.
Khi đó, phu tử nhìn hắn bằng ánh mắt vừa mừng rỡ, vừa tiếc nuối. Ta chẳng mấy bận tâm, chỉ cảm thấy hả hê vì người hầu của ta chẳng những dung mạo đoan chính mà còn thông tuệ hơn người.
Chắc chắn sẽ khiến bao kẻ ghen tị.
Cho đến một ngày nọ, ta vô tình trông thấy hắn quỳ gối bên sa bàn, chậm rãi luyện chữ. Đôi mắt hắn ánh lên một tia sáng lạ lẫm, chuyên chú mà thành kính.
Nhưng khi thấy ta đến gần, ánh sáng ấy vụt tắt.
Chiếc sa bàn bị bà tử đi theo ta thản nhiên đá văng.
Bà ta giương giọng trách mắng Lục Mạnh Niên ham chơi, khiến ta phải tốn công tìm kiếm.
Hắn không nói lời nào, chỉ cúi đầu, gương mặt vô cảm dõi theo chiếc sa bàn bị giẫm đạp không thương tiếc.
Chuyện này vốn là lẽ thường.
Cha ta từng nói, Lục Mạnh Niên vốn được mua về để hầu hạ ta, chủ tử sao có thể phí công tìm kiếm một kẻ nô bộc?
Nhưng kỳ thực, hôm đó hắn bị bệnh, ta đã cho phép nghỉ ngơi. Chẳng qua ta ham chơi, quên mất lời đã nói.
Lúc ấy, ta ngang ngược náo loạn đòi hắn đến hầu hạ.
Thấy bà tử định vung tay giáng xuống, ta vội quát lớn:
“Dừng tay!”
Khuôn mặt trắng trẻo của Lục Mạnh Niên hãy còn ửng đỏ bất thường, đôi mắt đen láy chỉ lặng lẽ nhìn ta.
Dẫu chịu trách phạt, vẻ mặt hắn vẫn trầm tĩnh như nước lặng.
Ta bị hắn nhìn đến chột dạ, trong lòng bất giác dâng lên một tia luống cuống.
Bỗng dưng, một suy nghĩ lóe lên trong đầu.
Ta khẽ hỏi:
“A Lục, ngươi muốn đọc sách sao?”
Trong con ngươi sâu thẳm kia lóe lên một tia sáng, nhưng chỉ chớp mắt đã vụt tắt.
Hắn không đáp, chỉ thấp giọng nói:
“Tiểu thư muốn chơi gì?”
Ta không thích dáng vẻ ủ dột, vô hồn ấy của hắn, bèn nhướn mày cười hì hì:
“A Lục, ngươi cười với ta một cái đi. Ta sẽ cho ngươi đi đọc sách, được không?”
Thấy hắn ngần ngừ, ta lại bổ sung thêm một câu:
“Thật đó!”
Trước nay ta chưa từng thấy Lục Mạnh Niên cười.
Nhưng hôm ấy, hắn trầm mặc hồi lâu, sau đó khó khăn nhếch môi, gương gạo bắt chước nụ cười của những người xung quanh.
Thật ra chẳng đẹp chút nào.
Song ta vẫn chạy đến làm nũng với cha, nằng nặc đòi người cho hắn đến thư viện đọc sách.
Từ đó, mọi chuyện vốn dĩ vẫn êm đẹp.
Lục Mạnh Niên cũng dần thân thiết với ta hơn, đôi khi còn chủ động kể ta nghe chuyện trong thư viện, về những bạn học của hắn.
Cho đến một ngày, ta lại sốt cao.
Thực ra là do ham chơi không biết giữ mình, chẳng màng lời khuyên của hạ nhân, nghịch nước đến cảm lạnh.