Nhưng hôm nay, hắn đứng sừng sững trước mặt ta, không để lại một kẽ hở nào.
Khí thế bức người ập thẳng vào mặt, song khi hắn cất tiếng, lại nhanh chóng tan biến như gió thoảng.
“Năm nay vừa khéo đến lượt Trần sư phụ chế tác đăng vương. Trước đây, chẳng phải ngươi vẫn hằng mong có được chiếc đèn do ông ấy làm sao?”
Lục Mạnh Niên dừng lại đôi chút, ánh mắt khẽ trầm xuống, rồi chậm rãi hỏi:
“Bây giờ, ngươi còn thích không?”
Chiếc đèn rất đẹp.
Vừa nhìn, ta đã thích ngay.
Thế nhưng, mu bàn tay trắng bệch đang nắm chặt lấy nó lại hằn rõ những đường gân xanh, tựa hồ đang gắng gượng nhẫn nhịn điều gì.
Rõ ràng, hắn không hề cam tâm tình nguyện.
Hắn chẳng qua là không muốn ta mượn cơ hội làm khó Tang Dao Dao, nên mới miễn cưỡng trao cho ta mà thôi.
Ta bĩu môi, nghĩ thầm rằng ta cũng không cần nữa.
“Đương nhiên là thích rồi.”
Nhưng nể mặt Lục Mạnh Niên, ta vẫn cố nặn ra một nụ cười, cầm lấy chiếc đèn, ngắm nghía vài lần, rồi xoay người bước về phía Tang Dao Dao.
“Ngươi tới đây làm gì? Muốn khoe khoang sao?”
Giọng nàng ta có chút cứng ngắc, đáy mắt thấp thoáng sự đề phòng và thù địch.
Thực ra, ta vẫn luôn không hiểu vì sao Tang Dao Dao lại đối địch với ta như vậy.
Mẫu thân ta và mẫu thân nàng ta vốn là tỷ muội thân thiết.
Vậy nên, sau khi biết nàng mất mẹ, lại bị thúc thẩm ngược đãi, phụ thân đã đưa nàng về, chẳng qua cũng chỉ muốn tìm cho ta một người bầu bạn.
Thế nhưng, dù sống chung một mái nhà, Tang Dao Dao chưa từng thực lòng đối xử tốt với ta.
Nghĩ tới khi còn sống, dượng đã rất yêu quý ta, ta cũng chẳng chấp nhặt làm gì.
Nhưng bị lạnh nhạt mãi, ta dần dần cũng chẳng buồn để tâm nữa.
Bọn hạ nhân trong phủ quen thói gió chiều nào theo chiều ấy. Thấy ta không thích Tang Dao Dao, bọn họ cũng học theo, lộ ra vẻ xa cách với nàng ta.
Có lần, ta bắt gặp đám người trong phủ đang chế giễu Tang Dao Dao, liền lên tiếng răn dạy.
Nào ngờ, nàng ta chỉ lạnh lùng liếc ta một cái, buông một câu: “Giả nhân giả nghĩa.”
Rồi xoay người bỏ đi.
Cứ như thể ta chính là kẻ đã sai người ức hiếp nàng ta vậy.
Ta tức đến suýt hộc máu.
Nhưng mỗi lần thấy Tang Dao Dao ăn mặc phong phanh giữa trời đông giá rét, ta vẫn không đành lòng.
Ta chẳng thể tự mình sai người may xiêm y mới cho nàng ta, chỉ có thể bảo nha hoàn đem quần áo cũ của ta sang.
Ai ngờ, chuyện này sau cùng lại trở thành một trong những “tội trạng” của ta, chứng minh rằng ta khinh miệt nàng ta.
Nhưng ai bảo nàng ta mới là nữ chính chứ?
Ta hít sâu một hơi, đưa đèn hoa cho nàng ta.
Nhìn chiếc đèn một lúc lâu, trong lòng có chút không nỡ, ta khẽ nói:
“Tuy ta thích nó, nhưng ta biết mình không nên chiếm đoạt thứ tốt của người khác. Đèn hoa này vốn thuộc về ngươi, ta trả lại cho ngươi.”
Đèn hoa hay Lục Mạnh Niên, ta đều không cần nữa.
Ta chỉ cầu mong phụ thân bình an, Tạ gia yên ổn.
Còn những thứ khác, ta không dám mơ tưởng.
Ta không quay đầu lại.
Đương nhiên, cũng chẳng thấy được khoảnh khắc ta đưa đèn hoa đi, thân thể Lục Mạnh Niên bỗng cứng đờ, ánh mắt càng trở nên lạnh lẽo.
Tang Dao Dao thoáng sững sờ, nhưng rất nhanh đã cảnh giác, nghiến răng hỏi:
“Ngươi lại có ý đồ gì?”
Người này, lúc nào cũng nghĩ ta muốn hại nàng ta.
Vậy nên, chút luyến tiếc cuối cùng trong lòng ta cũng tan biến.
Bực bội nhét chiếc đèn vào tay nàng ta, ta xoay người gọi Tiêu Hoài Phong, định cùng hắn ra phố dạo chơi.
Nhưng Lục Mạnh Niên đột nhiên cất giọng:
“Tạ Ngu.”
Ta nhíu mày, quay đầu lại:
“Làm gì?”
Hắn khom người, nhặt lấy miếng ngọc bội rơi trên đất, cẩn thận lau sạch bụi bám, rồi đưa về phía ta.
“Ngươi không cần đèn hoa…”
Đôi mắt hắn tối sầm lại, tựa hồ đang cố kìm nén một cảm xúc nào đó.
Lục Mạnh Niên khẽ hỏi:
“Ngọc bội cũng không cần nữa sao?”
Ngọc bội đương nhiên vẫn cần.
Nhưng khi ta nhận ra ánh mắt của Tang Dao Dao, ta lập tức lắc đầu, vội vàng nói:
“Không phải ta muốn ngọc bội của ngươi. Ta chỉ mượn thôi, dùng xong ta sẽ trả lại.”