Thế nên ta dứt khoát ném túi thơm về phía Hàn, giọng điệu nhàn nhạt:
“Ngươi muốn thì cứ lấy đi.”
Lục Mạnh Niên có lẽ không để tâm, nhưng ta lại không cam lòng để phí công sức bấy lâu nay.
Lời vừa dứt, ta chợt cảm nhận một ánh mắt nặng nề khóa chặt lên người mình—sắc bén, lạnh lẽo, như có phần xâm lược lại ẩn chứa nguy hiểm, khiến ta bất giác bất an.
Ta chau mày nhìn lại, liền không khỏi sững sờ:
“A… Lục Mạnh Niên?”
Không biết từ lúc nào, hắn đã đứng ở cửa sân.
Đôi mắt đen thẳm dán chặt vào ta, song chỉ trong chớp mắt, ánh nhìn kia như vô tình quét qua chiếc túi thơm trong tay Tiêu Hoài Phong, rồi lại dừng lại nơi miếng ngọc bội vừa rơi xuống đất.
Cảm xúc trong mắt hắn ngày một dày đặc, tựa như cơn bão lớn sắp ập đến.
Không khí tĩnh lặng đến mức quái dị.
Cuối cùng, Tiêu Hoài Phong bật cười khẽ, phá vỡ sự im lặng ngột ngạt.
“Về rồi sao?”
Hắn thong thả vươn ngón tay thon dài, cố ý móc lấy dây túi thơm, chậm rãi đong đưa trước mặt ta, nụ cười ẩn chứa đao quang kiếm ảnh.
“Không hổ danh Lục đại tài tử, nhanh như vậy đã giành được đăng vương cho người trong lòng rồi sao?”
Lời vừa thốt, ta mới chú ý thấy trong tay Lục Mạnh Niên còn cầm một chiếc đèn hoa.
“Lục công tử!”
Tang Dao Dao vội vàng chạy tới từ phía sau.
Thấy ta đang nhìn chằm chằm vào chiếc đèn hoa, sắc mặt nàng ta liền biến đổi, lập tức đứng chắn trước nó, như thể sợ ta sẽ giành lấy.
Ta thấy vậy, chỉ cảm thấy buồn cười, lại bỗng nhớ đến chuyện cũ năm xưa.
***
Mấy năm trước, vào tiết Nguyên Tiêu, muốn đoạt được đăng vương, nhất định phải giải hết các câu đố đèn treo dọc theo phố dài.
Khi đó ta chỉ có thể trơ mắt nhìn người khác hân hoan tranh đoạt, lòng vừa thèm thuồng vừa tiếc nuối, nhưng lại không có tài đoán đố, bèn định dùng tiền mua.
Kết quả, suýt nữa bị chủ quán nổi giận đuổi đi.
“Sao lại không thể dùng tiền mua chứ?”
Ta lầm bầm, không phục: “Bày ra chẳng phải để thu hút khách sao? Ta mua sớm, chẳng phải người còn được về sớm ư? Thật không biết tùy cơ ứng biến gì cả!”
Càng nói, ta lại càng tức tối.
Lục Mạnh Niên đứng bên cạnh, im lặng lắng nghe ta than phiền.
Một lúc lâu sau, hắn bỗng lên tiếng:
“Ngươi cho rằng… thứ gì cũng có thể dùng tiền mua được sao?”
Dưới ánh đèn lồng lay động, ta không nhìn rõ vẻ mặt hắn.
Ta đang ngơ ngác, bỗng nghe hắn khẽ bật cười.
“Ta sẽ đi hái đèn cho ngươi.”
Ta sững sờ.
“Nhưng chẳng phải ngươi…”
Chẳng phải hắn chưa từng giải được câu đố nào sao?
Lời còn chưa thốt ra, ta đã trố mắt nhìn hắn dễ dàng giải từng câu đố một.
Cuối cùng, hắn đoạt được đăng vương.
Thiếu niên tuấn tú phi phàm, xách theo chiếc đèn hoa, ung dung bước về phía ta dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người.
Hắn cúi mắt, hàng mi cong như dãy núi sau cơn mưa.
“Gió lớn rồi, về thôi.”
Trong khoảnh khắc ấy, ta vui sướng lâng lâng, quên sạch những lời định hỏi ban nãy.
Chỉ cảm thấy, Lục Mạnh Niên vì ta mà giành được đăng vương, đó hẳn là dấu hiệu hắn cũng có tình cảm với ta.
Nhưng nghĩ kỹ lại…
Có lẽ, hắn vốn không muốn hái đèn cho ta.
Vậy nên trước kia, hắn mới cố tình giấu tài.
Chẳng qua, đến cuối cùng hắn vẫn bằng lòng giúp ta giải đố, là bởi sợ ta thẹn quá hóa giận, lại trút giận lên kẻ vô tội.
Tựa như những dòng chữ ký lạ kia đã nói—
Trong mắt Lục Mạnh Niên, ta chỉ là một tiểu thư ngang ngược, cậy có chút tiền tài mà tùy hứng, lại mặt dày bám lấy hắn.
Hắn không thích ta.
Nhưng vì ăn nhờ ở đậu, nên chỉ có thể nhẫn nhịn.
Nghĩ đến đây, ta mím môi.
Vừa định mở miệng nói sẽ không tranh giành với Tang Dao Dao, thì chợt thấy Lục Mạnh Niên xách đèn hoa, từng bước đi thẳng về phía ta.
Giống như đêm Nguyên Tiêu năm ấy.