Phản Diện Muốn Độc Chiếm Ta

Chương 3



 

Ta chịu khổ, hắn cũng phải chịu theo.

 

Lục Mạnh Niên vốn bị mua về làm con rể nuôi từ bé để xung hỉ. Địa vị trong phủ cũng chỉ cao hơn gia nô một bậc.

 

Lẽ ra, hắn đã có thể hồi kinh từ lâu, nhưng phụ thân ta nhất quyết ngăn cản.

 

Người lo rằng nếu hắn rời đi, ta sẽ lại lâm bệnh, thân thể yếu nhược như thuở trước.

 

Nhưng ta chưa từng hay biết điều này.

 

Bọn họ đều giấu ta.

 

Khó trách Lục Mạnh Niên không thích ta.

 

Khó trách Tang Dao Dao luôn xem ta là tai họa, cho rằng ta đã đẩy Lục Mạnh Niên vào cảnh khốn cùng.

 

Khó trách… hắn lại thích nàng ta.

 

Ta chẳng thể gượng cười được nữa.

 

Ta không muốn biết hai người họ đi ngắm đăng hoa sẽ xứng đôi thế nào, cũng chẳng muốn nghĩ tới bọn họ sẽ tình thâm ý trọng ra sao.

 

Chỉ lặng lẽ ném ngọc bội sang một bên, gục đầu xuống bàn, ánh mắt thất thần rơi trên chiếc túi thơm vẫn chưa kịp trao đi.

 

Sống mũi cay xè.

 

Ta nhớ phụ thân.

 

Tất cả những gì người làm với Lục Mạnh Niên, xét cho cùng cũng là vì ta.

 

Nhưng cũng chính vì ta, người mới rơi vào kết cục này.

 

Chờ phụ thân từ ngoài về, ta nhất định phải…

 

“Bộ ngươi đang khóc nhè đấy à?”

 

Chiếc túi thơm trong tay bỗng bị giật mất.

 

Kẻ vừa đến cầm lên ngắm nghía một hồi, bỗng bật cười:

 

“Ta hiểu rồi, ngươi bị cái túi thơm này xấu đến mức phát khóc đúng không?”

 

“Tiêu, Hoài, Phong!”

 

Nỗi bi thương vừa rồi lập tức tan biến.

 

Ta trừng mắt nhìn vị khách không mời mà đến – kẻ vừa thản nhiên trèo tường vào viện.

 

Tức đến nghiến răng nghiến lợi.

 

Tiêu Hoài Phong sống ngay cạnh nhà ta, từ nhỏ hai người đã giao hảo.

 

Khi thân thể ta còn khỏe mạnh, chỉ có hắn chịu cùng ta trèo cây, xuống sông nô đùa.

 

Nhưng chẳng hiểu sao, hắn và Lục Mạnh Niên lại như nước với lửa.

 

Tiêu Hoài Phong luôn miệng bảo Lục Mạnh Niên không đáng tin.

 

Nhưng khi đó, ta lại thiên vị Lục Mạnh Niên, cho rằng hắn nói sai.

 

“Đồ nha đầu có sắc quên bạn!”

 

Mỗi lần như vậy, Tiêu Hoài Phong lại chọc vào trán ta, trách mắng:

 

“Sao ngươi cứ mê muội hắn thế? Nếu sau này Lục Mạnh Niên bỏ rơi ngươi, ta xem ngươi khóc đến mức nào!”

 

“A Lục sẽ không bỏ ta đâu!”

 

Ta giận dỗi cãi lại.

 

Nào ngờ hôm nay, lời ấy lại thành sự thật.

 

“Ngươi về từ khi nào?”

 

Ta giật lại túi thơm, trầm giọng hỏi.

 

Tiêu Hoài Phong vốn thích ngao du tứ hải, đã lâu lắm rồi ta không gặp hắn.

 

“Mấy hôm trước thôi.”

 

Hắn thản nhiên ngồi xuống, cầm bánh ngọt trên bàn nhấm nháp, rồi bỗng nhiên cười ranh mãnh như hồ ly:

 

“Hôm nay ta đi dạo trên phố, ngươi đoán xem ta gặp ai?”

 

Ta hờ hững liếc hắn một cái, không đáp.

 

Tiêu Hoài Phong nheo mắt, vẻ đầy nghi hoặc:

 

“Ngươi không quan tâm, hay đã sớm biết chuyện Lục Mạnh Niên và Tang Dao Dao…”

 

“Tử Giản.”

 

Ta cắt ngang lời hắn, nghiêm túc nói:

 

“Lục Mạnh Niên không thích ta, hắn sẽ không thành thân với ta đâu.”

 

“Sao có thể—”

 

“Cấm hỏi!”

 

Ta thẳng tay nhét bánh ngọt vào miệng hắn, sắc mặt lạnh nhạt.

 

Quả nhiên, Tiêu Hoài Phong im lặng thật.

 

Nhưng cũng chẳng được bao lâu.

 

“Vậy còn cái túi thơm xấu xí khiến ngươi khóc nhè này?”

 

“Ngươi tự thêu à?”

 

Hắn nhìn một hồi, rồi bỗng thở dài thườn thượt:

 

“A Ngu à, đúng là Tiêu ca ca ta nhìn người không chuẩn. Ngươi thật sự không có số làm hiền thê lương mẫu, chi bằng theo ta phiêu bạt giang hồ, bốn bể là nhà đi.”

 

Ta liếc hắn, lạnh giọng hỏi:

 

“Ngươi nói chuyện này với cha ta chưa?”

 

Tiêu Hoài Phong lập tức im bặt.

 

Cuối cùng, hắn gượng gạo chuyển chủ đề:

 

“Thôi được rồi, đã có kẻ xem ngọc trai là mắt cá, vậy Tiêu ca ca đây đành làm người biết hàng vậy. Ngươi cứ yên tâm, ta nhất định không phụ lòng A Ngu muội muội đâu!”

 

Tiêu Hoài Phong xưa nay vốn là kẻ chẳng đứng đắn, lúc nào cũng ăn nói hàm hồ.

 

Ta cũng chẳng còn tâm trí mà phân bua với hắn.

 

Huống hồ… ngay cả ta cũng không biết phải giải thích thế nào về những hàng chữ kỳ lạ vừa đột nhiên xuất hiện kia.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.