Phản Diện Muốn Độc Chiếm Ta

Chương 16



A Ngu không thích kẻ dính người quá mức…

 

Bên dưới tay áo, những ngón tay run rẩy không ngừng. Giọng Lục Mạnh Niên khe khẽ, tựa hồ đang chìm trong cơn mộng dữ:

 

“Con mèo kia, A Ngu không thích.”

 

Ta khựng lại.

 

Con mèo…

 

Ta từng nuôi một con mèo, nhưng sau đó lại ghét bỏ nó.

 

Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến việc ta có thích kẻ dính người hay không?

 

Lục Mạnh Niên kể rằng, khi mới đến, con mèo kia chẳng hề để tâm đến ta, nhưng ta lại hết mực yêu chiều nó.

 

“Sau này, khi nó dính người, A Ngu lại không thích nữa.”

 

“Nếu A Ngu biết ta cũng là kẻ lụy tình như vậy, chắc chắn sẽ chán ghét ta…”

 

Giọng hắn run rẩy, không cách nào kiềm chế.

 

Ta không ngờ, nguyên do lại là thế này.

 

“Vậy ngươi có biết không, con mèo kia sớm đã có chủ khác, thậm chí còn vì kẻ khác mà khiến ta bị thương?”

 

“Cái gọi là dính người kia, chẳng qua chỉ là trò khôn lỏi của súc vật, nó muốn lấy lòng ta mà thôi.”

 

Ta bật cười vì tức giận.

 

Lục Mạnh Niên cũng ngẩng đầu, sững sờ. Kẻ thanh cao thoát tục ngày thường, giờ đây lại ngơ ngác nhìn ta, hàng mi dài còn vương giọt lệ.

 

“Vậy A Ngu…”

 

Hắn siết chặt tay, giọng khản đặc:

 

“A Ngu không ghét ta đến thế sao?”

 

Không đợi ta đáp lời, hắn đã giơ tay ngăn lại:

 

“Chờ đã, A Ngu.”

 

Hắn không nhìn ta nữa, giọng nói cũng dần trở nên bình tĩnh, nhưng từng câu từng chữ lại như mũi dao đâm vào vết thương đã khép miệng, khiến máu tươi rỉ ra từng giọt:

 

“Ta muốn được gần gũi A Ngu từng giây từng phút, muốn cùng nàng làm những chuyện thân mật nhất.”

 

“Ta muốn trong mắt A Ngu, trong tim A Ngu chỉ có ta.”

 

“Thậm chí, mỗi lần thấy nàng cười nói với kẻ khác, ta chỉ hận không thể khiến kẻ đó biến mất vĩnh viễn.”

 

“Như vậy… A Ngu có sợ không? Có… ghét ta không?”

 

Câu cuối nhẹ như gió thoảng, tựa hồ chỉ cần một cơn gió nhẹ lướt qua cũng có thể cuốn đi.

 

Nhưng ta lại thấy, Lục Mạnh Niên đang run rẩy, không cách nào khống chế.

 

Hắn không dám nhìn ta.

 

Ta khẽ ngẫm nghĩ, rồi vươn tay nắm lấy tay hắn:

 

“Như vậy… có tính là gần gũi không?”

 

“… Không, còn phải gần hơn nữa.”

 

“Nếu ta không thích, ngươi có ép ta không?”

 

“Không!”

 

Hắn ngẩng đầu, từng chữ một, vô cùng nghiêm túc:

 

“Ta vĩnh viễn sẽ không ép A Ngu làm điều nàng không muốn.”

 

“Vậy thì, cớ gì ta phải sợ ngươi?”

 

Ta nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt chứa đựng ý cười:

 

“Sao không gọi ‘nương tử’ nữa? Ta thích nghe lắm.”

 

Thế là, mọi thứ lại trở về yên bình.

 

Ánh mắt si tình của hắn quấn lấy ta, không còn che giấu nữa.

 

Nhưng khuôn mặt tuấn tú kia lại đỏ bừng, như thể ta đang trêu chọc hắn vậy.

 

Ta thấy buồn cười, liền túm lấy cổ áo hắn, định hôn lên.

 

Nhưng Lục Mạnh Niên lại vội vàng né tránh:

 

“A Ngu, không… không được!”

 

“Sao lại không được?”

 

Ta hậm hực.

 

Ánh mắt hắn thoáng hiện lên tia lý trí, có phần khó xử mà quay mặt đi, khẽ nói:

 

“Nếu nàng hối hận… Như vậy không hay.”

 

Nên dù nhẫn nhịn đến mức nào đi chăng nữa, hắn cũng chỉ dám cúi đầu, hôn nhẹ lên cổ tay ta.

 

“Nhưng giờ chàng và ta đã ở cùng một giường, ai tin chúng ta trong sạch?”

 

“Ngươi đã nói những lời như vậy, ai còn tin chúng ta không có gì nữa?”

 

Vừa dứt lời, sắc mặt Lục Mạnh Niên liền tái đi vài phần.

 

Hắn lắp bắp xin lỗi.

 

Ta không thích dáng vẻ này của hắn, dứt khoát đánh bạo ngồi lên lòng hắn, cười híp mắt:

 

“Hay là chàng muốn nhìn ta gả cho người khác?”

 

Chỉ trong chớp mắt, vẻ mặt hắn trở nên hung ác, ánh mắt ngập tràn dục vọng chiếm hữu, hoàn toàn không che giấu được nữa.

 

Nhưng khi đối diện với ánh mắt ta, mọi cảm xúc đó lại dần tan biến.

 

Ta bỗng nhớ đến lời Tang Dao Dao từng nói về hắn:

 

“Ngụy quân tử.”

 

Quả thật không sai.

 

Đuôi mắt ta ửng đỏ.

 

Yết hầu Lục Mạnh Niên khẽ động, tựa như đang thở dài:

 

“A Ngu lại trêu ta rồi.”

 

“Vậy ta đi tìm người khác.”

 

Ta vừa vờ đứng dậy, đã bị hắn nắm chặt cổ tay.

 

Hắn hung dữ hiếm thấy:

 

“Không được!”

 

Động tác quá mạnh, khiến vật gì đó từ trong tay áo hắn rơi ra.

 

Ta nhanh tay nhặt lên.

 

Một sợi dây xích.

 

Sắc mặt Lục Mạnh Niên cứng đờ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.