Tang Dao Dao khóc lóc thảm thiết, làm khách khứa xung quanh đều kinh hãi bỏ chạy tán loạn.
Ta bất đắc dĩ thở dài, thử rút tay ra nhưng nàng ta ôm quá chặt, đành bất lực lên tiếng:
“Nhưng ta có gặp được hắn đâu?”
“Muội sẽ gặp!”
Tang Dao Dao lập tức nín khóc, mắt sáng rỡ, vội vàng dúi vào tay ta một chiếc túi thơm, hạ giọng thần bí:
“Đêm nay, chỉ cần đặt nó dưới gối, người tự khắc sẽ thấy.”
Ta nhìn chiếc túi thơm trong tay, không khỏi nghi hoặc. Nhưng dù sao cũng chẳng mất gì, liền làm theo.
Chờ mãi, chờ đến khi mắt díp lại, vẫn không thấy bóng dáng Lục Mạnh Niên đâu.
Lại bị lừa rồi!
Ta bực bội nghĩ thầm, trở mình định ngủ.
Nhưng đến nửa đêm, trong cơn mơ màng, ta chợt cảm thấy có ai đó đứng bên giường.
Ta giật mình mở mắt, chưa kịp phản ứng thì người nọ đã quen cửa quen nẻo trèo lên giường, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy eo ta.
Một giọng nói khàn khàn vang bên tai:
“Nương tử.”
Ta: “???”
Trước kia hắn luôn miệng gọi “tiểu thư”, “Tạ Ngu”, dỗ lắm mới chịu gọi một tiếng “A Ngu”, vừa gọi xong đã lạnh mặt mím môi như thể ta ép hắn làm chuyện thương thiên hại lý vậy.
Giờ thì hay rồi, không chỉ trèo lên giường ta, mà còn một tiếng “nương tử” ngọt như mật!
Ai mới là kẻ vô liêm sỉ đây?
Ta nín thở, muốn xem hắn định giở trò gì.
Nào ngờ động tác của hắn ngày càng quá đáng. Không chỉ cọ cọ vào ta, còn dám dùng cả tay ta làm chuyện bại hoại!
Nhớ lại những lần trước ta ngủ lại chỗ hắn, sáng hôm sau tỉnh dậy tay đau nhức đến mức không nâng nổi. Khi ấy ta cứ tưởng mình bị muỗi cắn hoặc đánh nhau với côn trùng cả đêm.
Ai mà ngờ…
“Nương tử thật hư, đã hứa chờ ta, cuối cùng lại lặng yên không một tiếng động bỏ đi mất. Giờ còn muốn đi tìm kẻ khác? Bọn chúng hầu hạ nương tử tốt bằng ta sao?”
Lời nói thì ấm ức, nhưng giọng điệu lại chẳng có chút đáng thương nào. Ngược lại, mang theo mấy phần nguy hiểm.
Rồi hắn bỗng trở nên lạnh lẽo:
“Nhưng không sao, bọn chúng sẽ không sống được đến ngày thành thân với nương tử đâu.”
Ngươi bảo ai sống không nổi?!
Ta nhịn hết nổi, lập tức túm lấy bàn tay hư hỏng của hắn, giọng lạnh như băng.
Thân thể phía sau đột nhiên cứng đờ.
“A… A Ngu?”
Lục Mạnh Niên dường như mới ý thức được tình huống hiện tại, vội vàng đổi về vẻ mặt lạnh nhạt thường ngày.
Ta bật cười vì tức giận:
“Ngươi diễn tiếp thử xem?”
Việc Lục Mạnh Niên trèo lên giường ta không phải lần một lần hai.
Khi còn ở Tạ phủ, hắn đã quen làm trò này.
Chắc hẳn người trong nhà ta cũng bị hắn mua chuộc sạch rồi, khó trách mỗi lần ta trở về, cha ta đều giận đến xanh mặt.
Ta lơ đãng nghĩ.
Nhưng nếu người ta đã là của Lục Mạnh Niên… vậy còn xiêm y, trang sức thì sao?
Nhớ lại hôm đó hắn bị người ta vội vàng lôi đi, chưa kịp mang theo thứ gì, ta liền vô thức nhìn về phía bộ hỷ phục trên giường.
Hoa văn trên đó quen thuộc đến lạ.
Ta còn tưởng hắn bắt cóc thợ thêu của Tạ gia về.
Khi ấy cha ta tức giận đòi đốt bộ hỷ phục đó, còn Lục Mạnh Niên thì lại vui vẻ khi ta mặc chúng.
Ta khựng lại, ánh mắt vô thức rơi xuống đôi tay thon dài trắng nõn của hắn.
Bỗng dưng lên tiếng hỏi:
“Bộ y phục này là ai may vậy?”
Lục Mạnh Niên khẽ run rẩy, giọng hắn nghẹn lại:
“… Là ta.”
Ta sững sờ.
Vậy là hắn bị thương nằm liệt giường, vẫn không quên tự tay may hỷ phục?
Bộ y phục đó ta mặc vừa như in.
Mà ta còn trách hắn chẳng tặng ta thứ gì…
Ai ngờ, ngay cả đồ thiếp thân, mọi thứ trong phòng ta đều là do chính tay hắn chuẩn bị.
Nghĩ đến đây, mặt ta nóng bừng, vừa thẹn vừa giận, gằn từng chữ:
“Vậy sao ban ngày ngươi cứ làm bộ lạnh nhạt với ta hả?”
Lục Mạnh Niên mím chặt môi, không nói một lời, sắc mặt tái nhợt.
Hồi lâu sau, hắn mới khẽ cất giọng:
“A Ngu… đừng ghét ta.”
Có gì đó không ổn.
Ta cau mày, túm lấy cằm hắn, ép hắn ngẩng đầu lên.
Thì ra, đuôi mắt hắn đã đỏ hoe.
Hắn lặng lẽ nhìn ta, rồi nước mắt đột ngột rơi xuống, từng giọt nóng hổi, thấm ướt cả mu bàn tay ta.
Ta cuống lên:
“Ngươi… ngươi khóc cái gì?”
Ta là con gái mà còn chẳng yếu đuối như hắn!