Tạ gia vốn là danh môn phú hộ một phương, gia sản dồi dào, sớm đã lọt vào mắt xanh của kẻ tham lam.
Huyện lệnh địa phương lòng lang dạ sói, câu kết cùng lũ thổ phỉ, giăng thiên la địa võng, khiến Tạ gia rơi vào cảnh nhà tan cửa nát.
Ta vội vàng chạy về báo cho phụ thân, lòng nóng như lửa đốt.
Thế nhưng, người chẳng hề kinh ngạc. Chỉ lặng lẽ xoa đầu ta, khóe môi điểm một nụ cười nhàn nhạt, khẽ than:
“A Ngu của ta, cuối cùng cũng trưởng thành rồi.”
“Cha!”
“Chớ hoảng hốt.”
Phụ thân điềm tĩnh bảo rằng người đã sớm hay biết, cũng đã có đối sách vẹn toàn.
Ta thoáng bối rối.
Người đột nhiên đổi chủ đề, hỏi ta: “A Ngu, con có muốn đến Giang Nam không?”
Giang Nam…
Nơi đó là quê mẹ.
Cha nói người sớm đã có ý định đưa ta đến đây, dù Tạ gia không gặp biến cố, hai cha con ta vẫn có thể sống an ổn.
Thỉnh thoảng ta còn nhận được thư từ Tiêu Hoài Phong.
Hắn kể rằng huyện lệnh gian tà kia đã bị tru di vì tội thông đồng với giặc cướp.
May mắn thay, ta và phụ thân đã rời đi trước.
Hết thảy đều trùng khớp với những hàng chữ kỳ lạ mà ta từng thấy. Chỉ duy có một điều không hợp…
Ta lắc đầu, không muốn nghĩ đến Lục Mạnh Niên nữa.
Hắn đã hồi kinh làm Thái tử, còn hứa hẹn phong Tang Dao Dao làm Thái tử phi.
Lời hắn nói ngày ấy, ta cũng chẳng đặt trong lòng.
Từ đó, ta bắt đầu theo cha học cách kinh thương, thế nhưng thiên phú có hạn, rốt cuộc chỉ giữ lại được một quán ăn nhỏ, miễn cưỡng duy trì.
Phụ thân thở dài, quyết định tìm cho ta một người ở rể.
Ta gật đầu thuận theo, còn chỉ điểm thư sinh nhà bên là lựa chọn không tệ.
Ai ngờ ngày hôm sau, thư sinh kia đã dọn nhà chạy mất.
Cha chỉ khẽ lắc đầu, buông một câu: “Mệnh không tốt.”
Ta không rõ người đang nói ai.
Sau đó, ta để mắt đến tiên sinh kế toán tuấn tú vừa tới làm trong tửu lâu Tạ gia.
Chưa kịp mở lời, người nọ đã vội vã cúi đầu từ chối:
“Đa tạ tiểu thư ưu ái, nhưng tại hạ đã có gia thất. Tuy chỉ là con dâu nuôi từ nhỏ, nhưng tại hạ tuyệt đối không thể bạc nghĩa bạc tình!”
Ta: “???”
Sao nghe có gì đó sai sai…
Ta còn chưa kịp tìm người tiếp theo thì bỗng dưng có kẻ lao vào quán ăn của ta, khóc lóc ôm chặt lấy chân ta:
“Tổ tông, xin tha cho ta!”
Người vừa xuất hiện… chính là Tang Dao Dao.
Ta ngẩn người. Tưởng rằng nàng ta đã sớm ở kinh thành, nghiễm nhiên trở thành Thái tử phi rồi chứ.
“Thái tử phi cái gì? Ta nhổ vào!”
Tang Dao Dao không còn vẻ đoan trang như trước, vừa gặm đùi gà vừa nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt mắng chửi Lục Mạnh Niên:
“Ta sắp bị tên lòng dạ đen tối ấy vắt kiệt sức rồi!”
Nàng ta bảo rằng mình vốn không thuộc về thế giới này.
Tới đây là để hoàn thiện cốt truyện, trở thành nữ chính trời định, giúp đỡ nam chính u ám dựng nghiệp lớn.
“Những dòng chữ mà ngươi nhìn thấy đều là ta cố ý để lộ đấy.”
Tang Dao Dao khẽ thở dài, giọng điệu mang chút áy náy.
Nàng ta chỉ muốn ta rời xa Lục Mạnh Niên, để dễ dàng đưa hắn hồi kinh, giúp cốt truyện tiếp tục phát triển theo lẽ vốn có.
Tín vật định tình là giả.
Lời hứa phong Thái tử phi cũng là giả.
Tất cả… chỉ để khiến ta rời xa hắn.
“Nhưng ai ngờ, cốt truyện lại sụp đổ nhanh như vậy!”
Ta ngây ngẩn: “Sao có thể? Không phải hắn chủ động đưa ngươi về kinh sao?”
“Chủ động?”
Tang Dao Dao cười thảm: “Dĩ nhiên là chủ động rồi.”
Nhưng hắn chỉ xem ta như công cụ!
Nơi nào nguy hiểm thì ném ta ra chắn đao.
Lại ép ta khai hết tình tiết về tương lai, dọn đường sẵn trong kinh thành, chỉ để hắn có thể…
Nàng ta chợt ngưng bặt, sắc mặt tái nhợt.
Tang Dao Dao hít sâu một hơi, nắm chặt lấy tay ta:
“Muội muội tốt, nể tình ta từng báo trước cho ngươi nguy hiểm, hãy xin tha cho ta đi!”