Lạc Y mất ngủ cả đêm.
Sáng hôm sau, cô vừa ra khỏi cửa đã thấy Phó Hoài Thâm chờ sẵn. Hắn vẫn giữ phong thái tổng tài cao quý, đứng dựa vào xe với gương mặt điển trai nhưng cực kỳ đáng ghét trong mắt cô.
“Lên xe.”
Lạc Y nghiến răng trèo trẹo nhưng vẫn phải miễn cưỡng bước lên. Trên đường đi, cô thăm dò:
“Mẹ anh có khó tính không?”
Phó Hoài Thâm nhếch môi, lộ ra nụ cười khó đoán. “Em đoán xem?”
Không cần đoán cũng biết kiểu mẹ tổng tài bá đạo chắc chắn sẽ khó chiều!
—
Tại Biệt Thự Phó Gia.
Lạc Y vừa bước vào cửa đã thấy một người phụ nữ xinh đẹp, quý phái, trên người toát ra khí chất ‘mẹ chồng khó chiều’ rõ ràng.
Bà Phó quan sát cô từ trên xuống dưới, ánh mắt mang theo sự soi xét. Lạc Y lập tức nặn ra một nụ cười tiêu chuẩn, lễ phép chào hỏi:
“Chào bác, con là Lạc Y.”
Bà Phó gật đầu, cười nhẹ. “Ngồi đi.”
Lạc Y yên vị, nhưng lòng cô thì bồn chồn vô cùng.
“Cháu quen biết Tiểu Thâm bao lâu rồi?”
Tiểu Thâm? Lạc Y suýt bật cười nhưng cố nhịn.
“Dạ, cũng được một thời gian rồi ạ.”
“Vậy cháu thấy nó thế nào?”
Phó Hoài Thâm quay sang nhìn cô với ánh mắt chờ mong. Lạc Y cười tươi nhưng trong lòng đã chửi mấy trăm lần.
“Anh ấy… rất tốt ạ. Điển trai, tài giỏi, rất quan tâm người khác.”
Bà Phó nhướng mày. “Thật sao? Tiểu Thâm nhà bác có quan tâm ai ngoài chính nó đâu?”
Lạc Y nghẹn lời.
Mẹ ruột cũng tự bóc phốt con trai thế này sao?
Phó Hoài Thâm nhấp một ngụm trà, điềm tĩnh nói: “Mẹ đừng dọa cô ấy.”
Bà Phó hừ nhẹ. “Dọa gì chứ? Mẹ còn chưa nói hết đâu.”
Bà đặt tách trà xuống, nhìn thẳng vào Lạc Y.
“Nói thật đi, cháu thích Tiểu Thâm ở điểm nào?”
Bà Phó rõ ràng không tin hai người họ thật sự yêu nhau.
Lạc Y cười méo xệch, trong đầu chạy nhanh một vòng. Nếu khen hắn thông minh, sẽ bị vặn hỏi. Nếu khen hắn đẹp trai, nghe lại quá nông cạn. Nếu khen hắn tốt bụng…
Không được, câu này giả dối quá!
Lạc Y lấy hết can đảm, đáp: “Cháu thích anh ấy vì… sự tự tin của anh ấy ạ!”
Bà Phó bật cười, ánh mắt lóe lên tia hứng thú.
“Thật hiếm có người nào chịu nổi bệnh tự luyến của nó.”
Phó Hoài Thâm: “…”
Lạc Y: Mẹ ruột mà bóc trần con trai thế này, tổng tài có bị tổn thương tâm lý không nhỉ?
Bữa cơm diễn ra trong không khí kỳ lạ. Bà Phó không ngừng tung ra những câu hỏi hóc búa, trong khi Lạc Y phải vắt óc nghĩ cách trả lời để giữ hình tượng ‘bạn gái hoàn hảo’.
Cuối cùng, khi chuẩn bị ra về, bà Phó đột nhiên kéo tay Lạc Y, nhẹ giọng nói:
“Cháu ngoan, mẹ thích cháu đấy. Cố gắng giữ thằng nhóc kia bên cạnh nhé.”
Lạc Y: CÁI GÌ?!!
Phó Hoài Thâm nhướng mày, nhìn cô đầy đắc ý.
“Em nghe thấy rồi chứ? Ngay cả mẹ tôi cũng thấy chúng ta rất hợp.”
Lạc Y cười cứng đờ.
Tên tổng tài khốn kiếp, anh cứ chờ đó. Tôi nhất định sẽ cho anh biết thế nào là trời xanh có mắt!
Sau buổi gặp mặt, Lạc Y không ngừng suy nghĩ.
Tại sao bà Phó lại ủng hộ cô?
Rõ ràng bà rất hiểu con trai mình. Lẽ nào… bà muốn đẩy cục nợ này cho cô?
Không thể nào!
Cô không thể để chuyện này đi quá xa. Nhưng vấn đề là – Phó Hoài Thâm lại không có ý định buông tha cô!
—
Ngày Hôm Sau.
Lạc Y vừa đặt mông xuống ghế trong văn phòng đã thấy điện thoại rung lên.
Phó Hoài Thâm: Hôm nay tan làm đi ăn tối với tôi.
Cô đảo mắt, gõ vài chữ đáp lại:
Lạc Y: Xin lỗi tổng tài, tôi bận.
Ba giây sau.
Phó Hoài Thâm: Hủy hết. Tôi không thích bị từ chối.
Lạc Y: …
Tên này mắc bệnh bá đạo hết thuốc chữa rồi!
Không đợi cô phản ứng, bàn làm việc của cô đột nhiên bị bóng đen bao phủ.
Cô ngẩng đầu lên – tổng tài tự luyến đã xuất hiện ngay trước mặt cô!
“Đi thôi.”
Lạc Y nghiến răng, trong lòng bốc hỏa.
Anh không có việc gì làm à?!
Ngoài mặt, cô vẫn giữ nụ cười lễ phép. “Tổng tài, anh không thấy chúng ta đang ở công ty sao? Nếu anh cứ thế kéo nhân viên đi ra ngoài, chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến hình tượng lãnh đạo sao?”
Phó Hoài Thâm cúi đầu, ghé sát cô, nở nụ cười tà mị:
“Anh chính là quy tắc.”
Lạc Y: …
Muốn đập cái bản mặt tự mãn kia quá!
—
Tại Nhà Hàng Cao Cấp.
Lạc Y vừa cầm thực đơn lên đã thấy nhân viên phục vụ cúi đầu nói:
“Phó tổng, như thường lệ ạ?”
Cô ngạc nhiên nhìn Phó Hoài Thâm. Hắn nhàn nhạt gật đầu.
“Vẫn như cũ.”
Không đến một phút sau, thức ăn được mang lên. Một phần bít tết được nướng vừa chín tới, thêm chút rượu vang đỏ, trình bày tinh tế.
Lạc Y chớp mắt.
Khoan đã, nhưng khẩu vị của cô đâu có giống hắn?!
“Tổng tài, tôi có quyền chọn món không?”
Phó Hoài Thâm thản nhiên đáp: “Không.”
Lạc Y: …
**Anh tưởng anh là ai? Ba tôi chắc?!**
Cô nhịn xuống, cầm dao nĩa lên. Nhưng vừa cắt một miếng, cô đã phát hiện – món này đúng là khẩu vị của mình!
Cô giật mình nhìn Phó Hoài Thâm. Hắn vẫn điềm nhiên như không, chậm rãi uống rượu.
“Tổng tài… anh đã điều tra khẩu vị của tôi?”
Phó Hoài Thâm đặt ly rượu xuống, ung dung đáp:
“Anh có cần điều tra không? Quan sát một chút là biết.”
Lạc Y: …
Tên này đáng sợ thật!
Hắn nhìn cô, giọng nói trầm thấp:
“Em nên quen dần đi. Sau này anh sẽ còn quan tâm em hơn thế nữa.”
Lạc Y suýt nghẹn miếng thịt trong miệng.
Anh nghĩ tôi muốn được anh quan tâm chắc?!
Cô thề, nếu còn tiếp tục thế này, có khi cô sẽ bị chọc tức đến mức nhập viện mất!