Sau bữa tối đầy ẩn ý, Lạc Y ngỡ rằng mình có thể về nhà ngủ một giấc thật ngon. Nhưng không, Phó Hoài Thâm nào dễ dàng buông tha cho cô như vậy.
Lúc xe dừng trước căn hộ của cô, hắn vẫn chưa có dấu hiệu rời đi.
Lạc Y nhướng mày: Anh không phải định theo tôi vào nhà đấy chứ?
Cô cười gượng: “Cảm ơn tổng tài đã đưa tôi về. Ngủ ngon nhé.”
Nói xong, cô mở cửa xe như gió. Nhưng chưa kịp bước xuống, cổ tay đã bị nắm chặt.
Phó Hoài Thâm chậm rãi lên tiếng: “Không mời anh vào sao?”
Lạc Y nghiến răng: Anh có biết hai chữ “riêng tư” viết thế nào không?
Nhưng ngoài mặt, cô vẫn giữ nụ cười chuyên nghiệp:
“Tổng tài, đã muộn rồi. Tôi sợ anh về muộn sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ quý báu của anh.”
Hắn hừ nhẹ, ánh mắt như cười như không. “Anh ngủ hay không là chuyện của anh. Nhưng nếu em đã quan tâm như vậy…”
Quan tâm cái đầu anh!
Lạc Y lập tức giật tay lại, đóng sầm cửa xe rồi cười tươi rói vẫy tay chào:
“Vậy tổng tài về sớm nghỉ ngơi nhé. Tạm biệt!”
Nói xong, cô chạy biến vào nhà.
Phó Hoài Thâm nhìn theo, khóe môi hơi cong lên.
Cô nhóc này, càng ngày càng thú vị.
—
Sáng Hôm Sau.
Lạc Y vừa đặt lưng xuống giường chưa bao lâu thì trời đã sáng.
Cô lết xác vào công ty với đôi mắt gấu trúc, nhưng chưa kịp ngồi ấm chỗ thì một giọng nói quen thuộc vang lên ngay sát bên tai.
“Em trông không có tinh thần lắm.”
Lạc Y giật mình quay đầu – tên tổng tài phiền phức đã xuất hiện!
Cô nặn ra một nụ cười cứng đờ: “Cảm ơn tổng tài quan tâm.”
Phó Hoài Thâm chậm rãi đặt một ly cà phê trước mặt cô.
“Uống đi. Không đường, đúng khẩu vị em.”
Lạc Y: …
Lại nữa!
Cô vừa định từ chối thì phát hiện ánh mắt hắn nhìn mình đầy kiên nhẫn – kiểu ánh mắt “nếu em không uống, anh sẽ đứng đây nhìn em đến khi nào em uống thì thôi”.
Thôi xong.
Cô đành cầm ly cà phê lên, uống một ngụm.
Mà khoan… đây là cà phê từ quán yêu thích của cô!
Lạc Y nhìn chằm chằm Phó Hoài Thâm đầy nghi ngờ.
Hắn nhún vai: “Anh biết em thích quán này.”
Cô: “…”
Sao hắn lại có thể nhớ rõ mấy chuyện nhỏ nhặt này chứ?
Cô cắn ống hút, lòng dâng lên một dự cảm không lành.
Tên tổng tài bá đạo này… hình như càng ngày càng phiền phức hơn rồi!
Lạc Y nhìn Phó Hoài Thâm chằm chằm, xác nhận lại xem hắn có nói đùa không.
Nhưng không. Hắn vẫn thản nhiên ăn tiếp phần cơm gà của cô, như thể chuyện vừa nói chỉ là một thông báo thời tiết.
Cô hít sâu một hơi, bình tĩnh hỏi:
“Tổng tài, anh bị đập đầu vào đâu à?”
Phó Hoài Thâm ngước lên, bình thản đáp:
“Không. Anh hoàn toàn tỉnh táo.”
Lạc Y cười lạnh:
“Vậy thì để tôi nói cho anh tỉnh táo thêm chút nữa. Tôi! Không! Kết! Hôn!”
Hắn vẫn không đổi sắc, chỉ thong thả đặt muỗng xuống, dựa lưng vào ghế, giọng điềm nhiên:
“Em có hai lựa chọn.”
Lạc Y khoanh tay: “Nói thử xem.”
“Một, em ngoan ngoãn đi đăng ký kết hôn với anh.”
“… Còn hai?”
“Hai, em bị sa thải.”
Lạc Y: “…”
Tên điên này lại chơi trò ép buộc?!
Cô bật cười, chống cằm nhìn hắn:
“Anh tưởng tôi sợ bị sa thải à?”
Hắn chậm rãi nhấp một ngụm trà, giọng thản nhiên:
“Không sợ. Nhưng em thử nghĩ xem, sau khi rời khỏi công ty anh, em có thể xin việc ở đâu?”
Lạc Y: …
Hắn nói cũng không sai. Với cái danh “nữ trợ lý từng làm cho tổng tài Phó Hoài Thâm”, nếu cô bị hắn liệt vào danh sách đen, cả thành phố này cô chẳng xin nổi một công việc nào đâu.
Cô mím môi, chọc chọc miếng gà trong dĩa, rồi chợt nhớ ra điều gì đó.
Cô nheo mắt:
“Tại sao lại là tôi?”
Hắn nghiêng đầu: “Em muốn nghe lý do thật hay lý do giả?”
“… Thử nói lý do thật đi.”
Phó Hoài Thâm nhìn thẳng vào mắt cô, giọng chậm rãi mà chắc chắn:
“Anh muốn em.”
Lạc Y: “…”
Mẹ kiếp!
Cô bật dậy, chỉ vào mặt hắn, nghiến răng nói từng chữ:
“Anh! Mơ! Đi!”
Nói xong, cô xách túi bỏ đi thẳng.
Phó Hoài Thâm nhìn theo bóng lưng cô, khóe môi hơi nhếch lên.
Cô nhóc này… vẫn thú vị như ngày nào.