Lạc Y siết chặt nắm tay dưới bàn.
Bình tĩnh, Lạc Y! Hắn chỉ là một tên tổng tài bá đạo tự luyến, không phải thần thánh gì cả!
Cô hít sâu, gương mặt nở nụ cười giả trân:
“Tổng tài, anh nghĩ một lời nói của mình có thể quyết định cuộc đời tôi sao?”
Phó Hoài Thâm chống cằm, ung dung đáp:
“Không phải một lời nói, mà là sự thật.”
Hắn lấy một tập tài liệu từ trong túi, đặt trước mặt cô.
Lạc Y mở ra…
Đơn xin nghỉ việc của cô.
Kèm theo đó là dấu đỏ đã duyệt!
Cô kinh hãi: “Anh—anh sa thải tôi?!”
Phó Hoài Thâm thản nhiên: “Không. Em tự xin nghỉ.”
Lạc Y nhìn kỹ hơn.
Đúng là chữ ký của cô.
Nhưng—
Cô đâu có ký cái này?!
Hắn bình tĩnh giải thích:
“Là em đã ký, vào lúc ký hợp đồng lao động. Điều khoản số 52: Nếu em không chịu kết hôn với anh sau ba tháng thử thách, em tự động xin nghỉ việc.”
Lạc Y: “…”
CÁI QUÁI GÌ ĐÂY?!
Cô run run giở lại bản hợp đồng trong đầu. Khi đó, cô chỉ nhìn lướt qua những điều khoản cơ bản!
TÊN BIẾN THÁI NÀY ĐÃ GÀI BẪY CÔ TỪ ĐẦU?!
Lạc Y siết chặt nắm tay. “Anh làm vậy là trái pháp luật!”
Phó Hoài Thâm mỉm cười, dựa lưng vào ghế:
“Có luật nào cấm một tổng tài yêu nhân viên của mình không?”
Lạc Y: “…”
Cô cầm ly nước, thật sự muốn hất thẳng vào mặt hắn!
Nhưng—
Cô lại nghĩ ra một kế.
Lạc Y hạ ly nước xuống, chớp mắt cười dịu dàng:
“Vậy sao?”
Phó Hoài Thâm nhướng mày, có vẻ bất ngờ trước thái độ thay đổi đột ngột của cô.
Lạc Y chống cằm, giọng nhẹ nhàng như gió xuân:
“Vậy anh có dám cá cược không?”
Hắn nheo mắt. “Cược gì?”
Cô cười tươi:
“Nếu trong vòng một tháng, anh không thể khiến tôi yêu anh, thì anh phải ký lại hợp đồng, xóa điều khoản kết hôn kia đi.”
Phó Hoài Thâm suy nghĩ trong vài giây.
“Còn nếu anh thành công?”
Lạc Y thản nhiên:
“Vậy tôi sẽ cưới anh.”
Hắn nhìn cô chăm chú, sau đó môi nhếch lên.
“Được.”
Hắn giơ tay, ra hiệu bắt tay.
Lạc Y miễn cưỡng đặt tay vào tay hắn.
Hắn nắm lấy, kéo cô sát lại, giọng trầm thấp:
“Chuẩn bị tinh thần đi. Anh sẽ khiến em phải tự nguyện cầu hôn anh.”
Lạc Y: “…”
Mơ đi, đồ tổng tài tự luyến!
Sau bữa tối đầy mùi thuốc súng, Lạc Y lê bước về nhà với tâm trạng rối bời.
Cô vừa ký kết một canh bạc ngu xuẩn nhất đời mình.
Nếu cô không yêu hắn trong một tháng, cô thắng. Nhưng nếu thua…
Cưới một tên tự luyến còn hơn cả sóng radio phát quảng cáo suốt ngày?!
Không đời nào!
Cô phải tìm cách tránh xa hắn!
—
Sáng hôm sau, Lạc Y xuất hiện ở công ty với một tinh thần thép.
Kế hoạch của cô rất đơn giản: Lẩn trốn!
Không gặp hắn = Không có cơ hội phát sinh tình cảm.
Dễ như ăn kẹo!
Nhưng đời không như là mơ.
Ngay khi cô vừa ngồi xuống bàn làm việc, điện thoại reo lên.
Là trợ lý riêng của tổng tài—Trương Minh.
“Lạc Y, tổng tài bảo cô vào phòng làm việc của ngài ấy ngay.”
Lạc Y: “…”
Mới sáng ra đã bị gọi vào hang cọp?!
Cô nuốt nước bọt, chậm rãi đứng dậy, chậm rãi đi đến văn phòng hắn, chậm rãi gõ cửa.
Bên trong, giọng nói trầm thấp vang lên: “Vào đi.”
Lạc Y đẩy cửa ra, vừa bước vào liền đông cứng.
Phó Hoài Thâm đang ngồi trên sofa, chân bắt chéo, vẻ mặt ung dung.
Trên bàn trước mặt hắn là một chồng tài liệu… và một hộp cơm bento.
Lạc Y: “???”
Hắn nhìn cô, nhàn nhã nói:
“Bữa sáng.”
Cô nhíu mày. “Tôi có ăn sáng rồi.”
Hắn chỉ chỉ hộp cơm. “Nhưng đây là do anh chuẩn bị.”
Lạc Y: “…”
Cô cúi đầu nhìn hộp cơm.
Mở ra—
Cơm chiên trái tim.
Xúc xích cắt hình bạch tuộc.
Trứng cuộn có chữ ‘Anh yêu em’.
Lạc Y: “…”
Cô cảm thấy mình bị sét đánh.
Tên tổng tài bá đạo này đang bày trò gì vậy?!
Cô hít sâu, giả vờ không thấy: “Tổng tài, có việc gì cần tôi làm không?”
Hắn nhướng mày: “Không ăn?”
Cô kiên quyết: “Không đói.”
Phó Hoài Thâm bình tĩnh gắp một miếng trứng cuộn, đưa đến trước mặt cô:
“Anh đút.”
Lạc Y: “…”
AI CẦN ANH ĐÚT?!
Cô lùi lại, cảnh giác: “Tổng tài, tôi là nhân viên, không phải con nít!”
Hắn nheo mắt. “Vậy sao?”
Rồi hắn cầm đũa, thản nhiên ăn hết hộp cơm trước mặt cô.
Lạc Y: “…”
Tên điên này! Cô đã bảo không ăn mà hắn lại giận dỗi tự ăn hết?!
Nhưng điều khiến cô rùng mình hơn là nụ cười nhàn nhã của hắn khi ăn xong.
Hắn nhìn cô, giọng trầm thấp đầy nguy hiểm:
“Bữa trưa nhớ ăn hết.”
Lạc Y: “…”
Cô cảm thấy mình đang bị săn đuổi.