Lạc Y rời khỏi văn phòng tổng tài với một cảm giác kinh hoàng.
Từ bao giờ mà tên tự luyến này còn biết nấu ăn?!
Cô ôm trán, đầu óc quay cuồng. Không được, nếu cứ để hắn tiếp tục “tấn công” thế này, chắc chắn cô sẽ bị ép đến phát điên trước khi kịp thắng cược!
Chỉ có một cách—
Phản công!
—
Buổi trưa, Lạc Y cầm theo một túi đồ ăn bước vào phòng làm việc của Phó Hoài Thâm.
Hắn nhướng mày nhìn cô: “Biết điều rồi sao?”
Cô cười tươi rói, đặt hộp cơm xuống bàn: “Tôi nấu cho anh.”
Phó Hoài Thâm hơi ngạc nhiên nhưng vẫn mở hộp cơm ra.
Ngay khi thấy bên trong—
Hắn im lặng.
Trong hộp cơm:
– Cơm trắng… nhưng bị nhão nhoẹt như cháo.
– Thịt kho… nhưng đen như than.
– Canh… nhưng có một lớp dầu mỡ dày đến mức có thể dùng để chiên tiếp.
Lạc Y chống cằm, chớp mắt vô tội: “Anh ăn đi.”
Phó Hoài Thâm nhìn hộp cơm, lại nhìn cô.
“… Em nấu thật?”
Cô gật đầu chắc nịch.
Hắn trầm mặc một lúc, rồi đưa tay cầm đũa.
Lạc Y kinh hãi. Hắn thật sự định ăn?!
Không được! Nếu hắn ăn xong mà không chết, vậy chẳng phải hắn sẽ lợi dụng cơ hội này mà cảm động sao?!
Lập tức, cô chồm tới giật đôi đũa.
“Thật ra tôi đùa thôi! Đừng ăn! Lỡ bị ngộ độc thực phẩm thì tôi đền không nổi đâu!”
Phó Hoài Thâm nhướng mày, khóe môi nhếch lên đầy ý vị.
“Thế này nghĩa là gì?”
Cô giả vờ ho khan: “À… chỉ là tôi cảm thấy tổng tài cao quý thế này, không cần thiết phải ăn đồ tôi nấu.”
Hắn nhìn cô một lát, rồi đột nhiên vươn tay.
Lạc Y giật mình lùi lại theo phản xạ—
Nhưng không kịp.
Hắn nắm lấy cằm cô, ánh mắt sâu thẳm:
“Em đang cố tình tránh né anh?”
Lạc Y cứng đờ.
Hắn cúi xuống gần hơn, giọng nói trầm thấp:
“Nhớ kỹ, em mới là người cá cược với anh. Chạy trốn—”
Hắn khẽ cười, tay buông ra.
“Là thua.”
Lạc Y: “…”
Cô cảm thấy mình đã tự đào hố chôn mình rồi.
Lạc Y lê bước ra khỏi văn phòng tổng tài với một nỗi bàng hoàng không hề nhẹ.
Hắn… quá nguy hiểm!
Cô vốn nghĩ rằng cứ giả ngu giả ngơ là có thể tránh né được sự tấn công của hắn, nhưng không, tên này rõ ràng là cáo già đội lốt tổng tài!
Cô phải đổi chiến lược ngay!
—
Suốt buổi chiều hôm đó, Lạc Y quyết định chơi bài culi chăm chỉ.
Cô tự chôn mình trong một núi công việc, chạy đi chạy lại như con thoi, cố gắng tỏ ra bận rộn đến mức không có thời gian để ý đến tổng tài.
Tổng tài gọi?
Xin lỗi, cô đang xử lý tài liệu!
Tổng tài nhắn tin?
Rất tiếc, cô đang bận kiểm tra hợp đồng!
Tổng tài xuất hiện trước mặt?
Cô lập tức quay đầu giả chết!
Tuyệt đối không để hắn có cơ hội tấn công!
—
Nhưng sự đời vốn không như mơ.
Tan làm, Lạc Y đang hí hửng chạy ra bãi đỗ xe thì đột nhiên—
Một chiếc Maybach đen sang trọng chậm rãi đỗ ngay trước mặt cô.
Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra gương mặt lạnh lùng quen thuộc của Phó Hoài Thâm.
“Lên xe.”
Lạc Y cảnh giác: “Tổng tài, tôi tự về được.”
Hắn nhàn nhạt liếc cô: “Anh nhớ không nhầm thì em đang nợ anh một bữa tối?”
Lạc Y: “…”
CÁI GÌ?
Khi nào cô nợ hắn bữa tối vậy?!
Thấy cô đứng ngây ra, Phó Hoài Thâm bình tĩnh nói tiếp:
“Không phải sáng nay em tự tay nấu cơm cho anh sao?”
Cô suýt thì sặc.
“Đó là… đó là tai nạn!”
Hắn nhướng mày, khóe môi hơi nhếch lên:
“Dù là tai nạn, nhưng vẫn tính là có lòng.”
Lạc Y: “…”
Tên này đúng là không biết xấu hổ mà!
Nhưng cô còn chưa kịp nghĩ cách từ chối thì cửa xe đã mở ra.
Phó Hoài Thâm lười biếng dựa vào ghế, giọng điệu không nhanh không chậm:
“Nếu em không lên, anh có thể ra lệnh cho bảo vệ giữ em lại.”
Lạc Y: “…”
Tên này đúng là lưu manh mặc vest mà!
Rốt cuộc, cô nghiến răng trèo lên xe.
Không thể tránh thì chỉ có thể đối đầu!
Tổng tài, cứ chờ xem!