Culi Tôi Làm Tổng Tài Tôi Chửi

Chương 8



Lạc Y ngồi trong xe, giữ một khoảng cách an toàn với Phó Hoài Thâm.

 

Cô quyết định rồi. Nếu đã không trốn được thì cô sẽ phản công!

Xe dừng lại trước một nhà hàng Pháp sang trọng.

 

Phó Hoài Thâm xuống xe trước, nhưng vừa quay đầu lại thì thấy Lạc Y vẫn ngồi im trong xe, thậm chí còn bấm điện thoại.

 

Hắn nhướng mày: “Xuống xe.”

 

Cô ngước lên, vẻ mặt đầy khó xử: “Tổng tài, tôi quên mất, tôi bị dị ứng với… à… với món Tây.”

 

Hắn nhướng mày: “Dị ứng?”

 

“Đúng vậy!” Cô gật đầu chắc nịch. “Cứ ăn là nổi mẩn ngứa khắp người, trông rất đáng sợ!”

 

Hắn nhìn cô chằm chằm, rõ ràng không tin nổi một chữ nào, nhưng cuối cùng vẫn mở cửa xe, quay lại ghế lái.

 

“Lên xe.”

 

Lạc Y cười tủm tỉm. Thành công né được bữa ăn cao cấp, có khi hắn sẽ chán rồi bỏ cuộc luôn!

 

Nhưng—

 

Hai mươi phút sau, khi chiếc xe dừng lại trước một quán ăn ven đường, cô hoàn toàn câm nín.

 

Hắn lạnh nhạt nhìn cô: “Món Tây không ăn được, vậy ăn lẩu xiên đi.”

 

Lạc Y: “…”

 

Tổng tài bá đạo thế này mà cũng chịu ăn lẩu xiên bên đường à?!

 

Hắn nhìn cô, nhàn nhạt nói: “Vào đi.”

 

Lạc Y hết đường chối cãi, đành phải bước vào.

Bàn lẩu xiên nghi ngút khói.

 

Lạc Y nhanh chóng lấy đũa gắp xiên thịt, định lặng lẽ ăn mà không gây chú ý.

 

Nhưng—

 

“Gắp cho anh.”

 

Cô suýt thì sặc. “Gì cơ?”

 

Hắn chống cằm, ánh mắt lười biếng nhưng nguy hiểm: “Em nấu ăn rất dở, vậy thì gắp đồ ăn đi.”

 

Lạc Y: “…”

 

Tên này đúng là không bỏ qua một cơ hội nào để hành hạ cô mà!

 

Cô cười giả lả, vớ đại một xiên rau rồi đặt vào bát hắn.

 

Hắn không nói gì, nhấc đũa ăn một cách điềm tĩnh.

 

Lạc Y thầm thở phào. Vậy là xong!

 

Nhưng chưa được hai phút—

 

Hắn lại mở miệng: “Bóc tôm cho anh.”

 

Cô suýt cầm nguyên xiên thịt chọc vào hắn.

 

Bóc tôm?!

 

Tổng tài bá đạo mà không biết tự bóc tôm à?!

 

Nhưng ánh mắt hắn không cho cô cơ hội từ chối.

 

Lạc Y nghiến răng, hùng hổ bóc một con tôm, thậm chí còn cố tình chấm quá nhiều nước sốt cay rồi đặt vào bát hắn.

 

Cô cười tươi rói: “Mời tổng tài.”

 

Phó Hoài Thâm hờ hững nhấc đũa, bỏ tôm vào miệng.

 

Một giây… hai giây…

 

Hắn vẫn bình thản nhai.

 

Thậm chí còn chậm rãi uống một ngụm trà.

 

Lạc Y: “…”  Hắn là quái vật à?!

 

Cô thử món nước sốt đó rồi, cay đến mức cô suýt khóc, vậy mà hắn một chút phản ứng cũng không có?!

 

Hắn nhìn cô, chậm rãi nói: “Thích chơi chiêu?”

 

Lạc Y giật mình.

 

Chưa kịp phản ứng thì hắn đã bóc một con tôm, chấm vào nước sốt cay, rồi đặt vào bát cô.

 

“Nếm thử đi.”

 

Cô nhìn con tôm trong bát, da đầu tê rần.

 

Chơi dao có ngày đứt tay!

 

Lạc Y thầm gào thét, nhưng dưới ánh mắt ép buộc của hắn, cô không thể không há miệng…

 

Và ngay sau đó—

 

Cô suýt bốc cháy tại chỗ!

 

Lạc Y há miệng thở dốc, nước mắt nước mũi suýt thì chảy ròng ròng.

 

Cô hối hận! Hối hận vô cùng!

 

Tại sao lại dám chơi chiêu với tên tổng tài này chứ?!

Phó Hoài Thâm thản nhiên nhấp một ngụm trà, ánh mắt tràn đầy hứng thú nhìn cô đang quằn quại vì cay.

 

“Không phải em chấm nước sốt này cho anh à? Sao giờ lại khó chịu như vậy?”

 

Lạc Y muốn gào lên, nhưng cổ họng nóng rực khiến cô chỉ có thể vớ lấy cốc nước trà bên cạnh uống ừng ực.

 

Nhưng…

 

Nước trà nóng bỏng lập tức thiêu rụi hy vọng cuối cùng của cô.

 

“KHỤ KHỤ KHỤ!!!”

 

Cô ho sặc sụa, mặt đỏ bừng như sắp bốc khói.

 

Nhìn thấy cảnh này, Phó Hoài Thâm khẽ nhếch môi.

 

“Không sao chứ?”

 

Lạc Y ngẩng đầu lên, hai mắt long lanh vì cay, lồng ngực phập phồng như muốn phun lửa.

 

“Anh… có phải là người không?!”

 

Phó Hoài Thâm nhướn mày, chậm rãi vươn tay, cầm cốc nước lọc trước mặt đặt vào tay cô.

 

Cô vội uống một hơi, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

 

Nhưng ánh mắt vẫn tràn đầy cảnh giác.

 

Tên này tuyệt đối không bình thường!

Sau khi ăn xong, Lạc Y cảm thấy đã đến lúc phải đào tẩu.

 

Nhưng chưa kịp đứng lên, Phó Hoài Thâm đã ung dung nói:

 

“Anh đưa em về.”

 

Cô lập tức lắc đầu: “Không cần, tôi có thể tự về!”

 

Hắn liếc nhìn cô một cái, môi mỏng khẽ cong: “Đi bộ à?”

 

Cô nghẹn họng.

 

Chiếc xe buýt cuối cùng đã chạy mất, bây giờ muốn về nhà chỉ có hai cách: đi bộ hoặc đi nhờ xe của hắn.

 

Mà với đôi chân tội nghiệp của cô, chắc chắn không thể đi bộ quãng đường xa như vậy.

 

Lạc Y cắn răng, cam chịu bước lên xe.

Trên xe, không gian im lặng kỳ lạ.

 

Cô quyết định giả vờ ngủ để tránh bị hắn trêu chọc.

 

Nhưng vừa nhắm mắt được ba phút, giọng nói trầm thấp đã vang lên:

 

“Lần sau muốn chơi chiêu thì tìm cách thông minh hơn.”

 

Lạc Y: “…”

 

Tên này rốt cuộc có thể nhịn đến mức nào vậy?!

 

Cô xoay mặt sang phía cửa sổ, quyết tâm không thèm để ý đến hắn nữa.

 

Nhưng bất thình lình, xe phanh lại nhẹ nhàng.

 

Cô chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì một chiếc áo vest đã đột nhiên phủ lên người cô.

 

Cô ngẩn ra, xoay đầu lại.

 

“Anh…”

 

“Ngủ đi.”

 

Giọng hắn nhàn nhạt, như thể việc này chẳng có gì to tát.

 

Lạc Y nhìn chiếc áo vest trên người, hơi ngẩn ngơ.

 

Mùi hương nam tính quen thuộc vây lấy cô, khiến cô đột nhiên cảm thấy an tâm một cách kỳ lạ.

 

Cô mím môi, cúi đầu, không nói gì nữa.

 

Thôi được rồi…

 

Hôm nay không cà khịa hắn nữa vậy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.