Culi Tôi Làm Tổng Tài Tôi Chửi

Chương 9



Lạc Y ngủ một giấc dài trên xe.

 

Đến khi tỉnh lại, cô phát hiện xe đã dừng trước cổng khu chung cư của mình.

 

Hắn vẫn ngồi đó, lặng lẽ nhìn cô.

 

“Đến nơi rồi.”

 

Cô dụi mắt, hơi lúng túng vì đã ngủ quên.

 

“… Cảm ơn.”

 

Cô mở cửa xe, định bước xuống thì giọng hắn vang lên:

 

“Ngày mai em phải đi công tác cùng anh.”

 

Cô sững người.

 

Cái gì?!

 

“Khoan! Tôi không—”

 

“7 giờ sáng, anh đến đón.”

 

Hắn dứt lời, khởi động xe, để lại Lạc Y đứng đó trợn tròn mắt.

 

Đi công tác?! Với hắn?!

 

Cô nhìn theo chiếc xe khuất dần, lòng tràn đầy tuyệt vọng.

Sáng hôm sau, đúng 7 giờ, chiếc xe sang trọng của tổng tài đỗ trước chung cư.

 

Lạc Y còn chưa kịp ăn sáng, đã bị hắn lôi lên xe.

 

“Này! Tôi còn chưa ăn mà!”

 

Hắn ném cho cô một túi bánh.

 

Cô nhìn túi bánh, nhướng mày: “Anh mua cho tôi?”

 

“Trợ lý chuẩn bị.”

 

Lạc Y bĩu môi. Tưởng hắn ga lăng, ai ngờ cũng chỉ là nhờ người khác làm hộ!

Sau ba tiếng đồng hồ, bọn họ đến một khu nghỉ dưỡng cao cấp bên bờ biển.

 

Lạc Y há hốc miệng.

 

“Đây là… nơi công tác của anh?”

 

Hắn thản nhiên đáp: “Hợp đồng quan trọng, cần bàn bạc kỹ.”

 

Cô nhìn bãi biển xanh biếc, những căn biệt thự sang trọng, lòng tràn đầy nghi hoặc.

 

Cái này mà gọi là công tác á?!

Buổi tối, Lạc Y đang chuẩn bị đi ngủ thì có tin nhắn từ Phó Hoài Thâm:

 

“Ra ngoài. Có việc.”

 

Cô nhíu mày, nhưng vẫn lê thân ra khỏi phòng.

 

Vừa bước xuống bãi biển, cô đã thấy hắn đang đứng bên bờ nước, gió biển thổi nhẹ làm tóc hắn hơi rối.

 

Lạc Y khoanh tay: “Gọi tôi ra đây làm gì?”

 

Hắn nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm.

 

“Anh thích em.”

 

Lạc Y: “…”

 

Chờ đã.

 

Cái quái gì vậy?!

 

Cô đơ ra trong ba giây, sau đó lùi lại một bước.

 

“Anh đùa tôi đúng không?”

 

Hắn không trả lời, chỉ nhìn cô chăm chú.

 

Cô ho nhẹ: “Tổng tài, tôi chỉ là một culi, còn anh là tổng tài bá đạo. Chúng ta không cùng đẳng cấp.”

 

“Không sao.”

 

“…”

 

“Anh thích em, em chỉ cần tiếp nhận là được.”

 

Lạc Y suýt ngã ngửa.

 

Cái thái độ tự luyến này là sao chứ?!

Lạc Y hít sâu.

 

Cô nhìn hắn, mỉm cười:

 

“Anh thích tôi?”

 

“Ừ.”

 

“Thích bao lâu rồi?”

 

Hắn nhàn nhạt đáp: “Không nhớ rõ. Có lẽ từ lúc em bắt đầu chọc giận anh.”

 

Cô: “…”

 

Biến thái à?!

 

Cô thở dài, nghiêm túc nói: “Nhưng tôi không thích anh.”

 

Hắn nhíu mày: “Tại sao?”

 

Cô cười tươi rói: “Tại vì… tôi thích người khác rồi!”

 

Hắn sững sờ.

 

Không khí im lặng kéo dài vài giây.

 

“… Ai?”

 

Lạc Y thầm cười gian trong bụng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ trịnh trọng:

 

“Chuyện này… không quan trọng! Tóm lại là tôi không thích anh!”

 

Hắn nhìn cô chằm chằm, ánh mắt tối sầm.

Sau khoảnh khắc im lặng, Phó Hoài Thâm thản nhiên nói:

 

“Được thôi.”

 

Cô há hốc miệng.

 

“… Anh không ép tôi?”

 

Hắn nhếch môi, giọng trầm thấp:

 

“Anh không phải người cố chấp.”

 

Nói rồi, hắn xoay người rời đi, để lại Lạc Y đứng đó, ngỡ ngàng.

 

Khoan đã…

 

Tên tổng tài bá đạo này không cưỡng ép cô sao?!

 

Cô cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng cuối cùng vẫn thở phào nhẹ nhõm.

 

Lạc Y nhìn về phía biển rộng, miệng lẩm bẩm:

 

“Cuối cùng cũng thoát rồi…”

 

Nhưng cô đâu biết rằng—

 

Ở một góc khuất, Phó Hoài Thâm đứng đó, khóe môi khẽ nhếch lên.

 

“Em nghĩ em thoát được à? Ngây thơ quá rồi, Lạc Y.”

 

Mấy ngày sau khi về thành phố, cuộc sống của Lạc Y diễn ra bình thường—ý cô là, bình thường theo kiểu vẫn phải làm culi, vẫn phải chịu đựng ánh mắt khó dò của tổng tài tự luyến.

 

Nhưng có một điều lạ…

 

Hắn không còn gọi cô vào văn phòng bất chợt.

 

Không còn cố tình bắt bẻ cô.

 

Không còn ép cô làm thêm giờ vì lý do vô lý nào đó.

 

Nói chung… hắn hoàn toàn lơ cô.

 

Lạc Y vừa nhẹ nhõm, vừa… có chút khó chịu khó hiểu.

 

Gì vậy? Hắn giận thật à?

 

Đang mải suy nghĩ, đột nhiên thư ký Tiểu Lâm vỗ vai cô:

 

“Lạc Y, cô có biết tin gì chưa?”

 

Cô cau mày: “Tin gì?”

 

Tiểu Lâm nhìn quanh, hạ giọng:

 

“Nghe nói tổng tài có ý định kết hôn.”

 

Lạc Y suýt sặc nước trà.

 

“CÁI GÌ?!”

 

“Suỵt! Nhỏ giọng thôi!” Tiểu Lâm hoảng hốt nhìn quanh. “Đây là tin đồn thôi, nhưng có vẻ là thật. Dạo này anh ấy hay gặp gỡ tiểu thư nhà họ Trần—người thừa kế tập đoàn Trần thị đó!”

 

Lạc Y trợn mắt.

 

Không hiểu sao trong lòng cô… có chút khó chịu.

 

Không liên quan đến mình! Không liên quan đến mình!

 

Cô nhắc nhở bản thân.

 

Nhưng tối hôm đó, cô lại lăn qua lăn lại trên giường, không sao ngủ được.

Một tuần sau, tổng tài Phó Hoài Thâm thông báo toàn công ty về một buổi tiệc sang trọng sẽ tổ chức vào cuối tuần.

 

Mọi người xôn xao bàn tán.

 

“Có phải là tiệc tuyên bố kết hôn không nhỉ?”

 

“Chắc thế! Nếu không sao lại tổ chức long trọng như vậy?”

 

Lạc Y nghe mà lòng rối tung.

 

Hôm đó, cô đang định tan làm thì bị trợ lý gọi lại.

 

“Tổng tài bảo cô đến phòng làm việc.”

 

Lạc Y nhíu mày, nhưng vẫn lê bước đến.

 

Vừa mở cửa, cô đã thấy hắn đang dựa lưng vào ghế, tay xoay xoay cây bút, ánh mắt lười biếng nhìn cô.

 

“Có chuyện gì?”

 

Hắn chậm rãi đáp:

 

“Tiệc tối mai, em đi cùng anh.”

 

Cô sững sờ.

 

“… Anh không đi với tiểu thư Trần thị à?”

 

Hắn nhướng mày: “Ai bảo?”

 

“Thì tin đồn—”

 

“Tin đồn là tin đồn.”

 

Hắn đứng dậy, tiến về phía cô, ánh mắt sâu thẳm.

 

“Anh chỉ muốn em đi cùng.”

 

Lạc Y: “…”

 

Tại sao lại có cảm giác bị hắn gài bẫy vậy?

Hôm sau, Lạc Y khoác lên mình bộ váy dạ hội màu xanh biển, chậm rãi bước vào sảnh tiệc cùng Phó Hoài Thâm.

 

Cả hội trường xôn xao.

 

“Ai vậy? Sao tổng tài lại đi cùng cô ta?”

 

“Trời ơi! Đây chẳng phải trợ lý của anh ấy sao?”

 

Nhưng chưa ai kịp hiểu chuyện gì, Phó Hoài Thâm đã kéo cô lên sân khấu, cầm micro, lạnh nhạt tuyên bố:

 

“Hôm nay, tôi có một thông báo quan trọng.”

 

Hắn xoay người, nhìn thẳng vào mắt cô.

 

“Người tôi muốn kết hôn — chính là cô ấy.”

 

Cả hội trường nổ tung.

 

Lạc Y há hốc miệng.

 

“CÁI GÌ?!”

 

Phó Hoài Thâm mỉm cười, cúi đầu, ghé sát tai cô thì thầm:

 

“Em nghĩ anh dễ từ bỏ thế sao? Ngây thơ quá rồi, Lạc Y.”

 

Lạc Y: “…”

 

Tên tổng tài bá đạo này! Cô bị lừa rồi!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.