Lạc Y đứng như trời trồng, đầu óc quay cuồng.
Cái gì mà kết hôn?!
Cái gì mà không dễ từ bỏ?!
Cô há miệng muốn phản bác, nhưng trước ánh mắt chăm chú của cả hội trường, trước khuôn mặt đắc ý của Phó Hoài Thâm, lời lẽ của cô… mắc kẹt trong cổ họng.
Một tràng vỗ tay vang lên.
Trần tiểu thư – người được đồn đoán là hôn thê của tổng tài – cười lạnh bước lên.
“Phó tổng, đây là trò đùa gì vậy?”
Hắn nhàn nhã đáp:
“Không có trò đùa nào cả. Hôn sự giữa tôi và cô chưa từng tồn tại.”
Cô ta siết chặt ly rượu, cười mà như không:
“Vậy anh nghĩ cô trợ lý nhỏ bé này xứng với anh sao?”
Lạc Y: “…”
Này! Cô đứng ngay đây đó!
Hắn quay sang nhìn Lạc Y, chậm rãi nói:
“Xứng hay không, anh là người quyết định.”
Cả khán phòng như nín thở.
Lạc Y cười khan, kéo tay hắn thì thầm:
“Này, anh chắc chứ? Tôi còn chưa đồng ý đâu.”
Phó Hoài Thâm cong môi, cúi sát hơn:
“Em nghĩ em có quyền từ chối à?”
Lạc Y: “…”
Hình như cô đã chơi một ván cờ sai lầm…
—
Sau buổi tiệc, tin tức tổng tài Phó Hoài Thâm đột ngột tuyên bố kết hôn với trợ lý nhanh chóng lan truyền khắp nơi.
Đồng nghiệp nhìn Lạc Y bằng ánh mắt không thể tin nổi.
“Này, cô thật sự sắp làm tổng phu nhân?”
“Tôi… tôi cũng không biết nữa.”
Bên trong, cô rối bời.
Tên tổng tài này rốt cuộc muốn gì?!
Giữa lúc cô còn chưa tiêu hóa hết chuyện, một tờ giấy đăng ký kết hôn đã được đặt lên bàn cô.
“Ngày mai đi đăng ký.”
Cô suýt sặc nước.
“Anh điên rồi hả?! Ai đồng ý chứ?”
Hắn nhún vai, ném cho cô ánh mắt “em nghĩ em có quyền lựa chọn sao”.
Lạc Y: “…”
Lần này thì đúng là không lối thoát rồi.
—
Lạc Y không cam tâm.
Cô thức trắng cả đêm suy nghĩ.
Lẽ nào đời cô thật sự bị tên tổng tài tự luyến này nắm trong tay sao?!
Không được! Cô phải phản công!
Sáng hôm sau, cô đặt lên bàn hắn một bản hợp đồng.
“Chúng ta có thể kết hôn, nhưng có điều kiện.”
Hắn nhướn mày, cầm bản hợp đồng lên xem.
Điều 1: Không can thiệp vào cuộc sống cá nhân của nhau.
Điều 2: Không động tay động chân.
Điều 3: Sau 6 tháng, nếu không có tình cảm, có thể ly hôn.
Phó Hoài Thâm bật cười, ném hợp đồng sang một bên.
“Không ký.”
Cô sững sờ: “Tại sao?!”
Hắn nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm:
“Anh không ký hợp đồng với người phụ nữ mà anh muốn ở bên cả đời.”
Lạc Y: “…”
Tên này thật sự… không còn thuốc chữa nữa rồi!
—
Cuối cùng, không thể cãi lại Phó tổng, Lạc Y bị ép dắt tay hắn đi đăng ký kết hôn.
Cô nghĩ rằng đây chỉ là một trò chơi điên rồ của hắn, rồi sẽ có ngày hắn chán mà buông tay.
Nhưng không ngờ…
Một ngày nọ, khi cô vô tình mở ngăn kéo của hắn, một xấp ảnh rơi ra.
Là ảnh của cô.
Từ thời đại học, từ những ngày đầu cô đi làm, từ những khoảnh khắc cô lặng lẽ ngồi uống trà trong quán cà phê.
Từng bức ảnh chứng minh rằng—
Hắn đã để mắt đến cô từ lâu.
Cô hoang mang nhìn hắn.
“Anh… đã theo dõi tôi bao lâu rồi?”
Phó Hoài Thâm không né tránh, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
“Lâu đến mức anh không muốn buông tay nữa.”
Lạc Y: “…”
Hóa ra từ đầu đến cuối, kẻ mắc bẫy không phải cô…
Mà là hắn.
Hết.