Gấm Tú Lương Duyên

Chương 2



Chương 2:

 

Tháo trâm cài, ta đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng khóc nức nở của nha hoàn.

 

“Điện hạ, xin người mau đến xem Trắc phi!”

 

“Nàng ấy vì cầu phúc cho ngài và Hoàng tử phi mà quỳ đến ngất xỉu rồi!”

 

Tay Cẩm Lý đang chải tóc cho ta bỗng khựng lại.

 

Ta nhìn vào gương, khóe môi nhếch lên một nụ cười giễu cợt.

 

Xem ra Ninh Âm quả thật chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, vẫn chưa chịu buông xuôi.

 

Quay đầu lại, chỉ thấy Tiêu Thừa Vũ trên giường đã vội vàng đứng dậy. Có lẽ hắn không ngờ ta lại đột nhiên quay sang, sắc mặt thoáng ngưng đọng.

 

“Âm Âm từng vì cứu ta mà để lại di chứng trong người.”

 

“Ta đi xem một lát rồi sẽ trở lại.”

 

Ta khẽ cười dịu dàng, giọng nói mang theo vẻ cảm thông.

 

“Sức khỏe Ninh muội muội vốn không tốt, điện hạ đi xem là phải.”

 

Tiêu Thừa Vũ thoáng sững sờ, có lẽ không ngờ ta lại rộng lượng đến vậy.

 

Hắn gật đầu, vừa nhấc chân định đi, ta liền ra hiệu cho Cẩm Lý vào cung thỉnh Thái y.

 

Tiêu Thừa Vũ lập tức nhíu mày, ánh mắt nhìn ta trở nên lạnh lẽo.

 

Ta lại mang vẻ lo lắng, nhẹ giọng nói:

 

“Ta cùng phu quân đến đó, dù sao Ninh muội muội cũng vì ta mà ngất, tuyệt đối không thể sơ suất.”

 

Bước chân Tiêu Thừa Vũ khựng lại.

 

Hắn nhìn ta chăm chú, như muốn dò xét điều gì.

 

Nhưng ta vẫn bình thản, không lộ ra chút sơ hở.

 

Bên ngoài, tiếng khóc của nha hoàn càng lúc càng lớn.

 

Tiêu Thừa Vũ dường như có chút bực bội, phất tay ra lệnh:

 

“Mời phủ y đến xem bệnh cho Ninh Trắc phi, bảo nàng ấy an tâm nghỉ ngơi. Nói ta ngày mai sẽ đến thăm.”

 

Tiếng khóc của nha hoàn dần xa.

 

Đêm khuya, ánh trăng như nước xuyên qua rèm cửa sổ.

 

Ta nhìn nam nhân bên cạnh, trong lòng bỗng dâng lên hàn ý.

 

Hắn cũng hiểu rõ, nếu chuyện này kinh động đến trong cung, tất nhiên sẽ bị Hoàng thượng quở trách, cho nên mới ở lại viện Phù Dung.

 

Nhớ lại hành vi thô bạo của hắn ban nãy như để trút giận, ta chỉ nhắm mắt, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo.

 

May thay, ta chưa từng mong đợi Tiêu Thừa Vũ là người tốt đẹp gì.

 

***

 

Hôm sau, ta cùng Tiêu Thừa Vũ vào cung bái kiến Hoàng thượng và Hoàng hậu.

 

Vừa trở về hậu viện, bỗng một tiếng “vút” sắc bén xé gió vang lên.

 

Ta lập tức nghiêng người tránh né, đồng thời vươn tay chộp lấy đầu roi.

 

Cẩm Lý cả kinh, vội vàng bước lên che chắn trước mặt ta, quát lớn:

 

“To gan!”

 

Trước mặt ta, Ninh Âm vận bộ y phục hồng thạch lựu, mái tóc búi cao cài trâm uyên ương đính chỉ vàng, trông vô cùng kiều diễm.

 

Trong tay ả cầm một cây roi dài, nhẹ nhàng vung lên, mềm mại nhưng lại ẩn chứa sức mạnh.

 

Tiêu Thừa Vũ thấy ta nắm chặt roi, trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc.

 

Ninh Âm thì làm như không thấy ta, chỉ kiêu ngạo hếch cằm, nũng nịu kéo tay Tiêu Thừa Vũ, giọng ngọt như mật:

 

“Điện hạ, ngài xem chiêu thức mới học của thiếp có lợi hại không?”

 

Tiêu Thừa Vũ cưng chiều nhìn Ninh Âm, ánh mắt ôn nhu, giọng nói tràn đầy sủng nịch:

 

“Âm Âm, đừng nghịch ngợm nữa.”

 

“Nhìn xem, còn không mau bái kiến Hoàng tử phi?”

 

Lúc này, Ninh Âm mới miễn cưỡng thu lại roi, cúi đầu chào ta:

 

“Bái kiến Hoàng tử phi.”

 

Ta kìm lại hàn ý trong mắt, nhẹ nhàng bước lên đỡ lấy tay nàng ta, miệng cười ôn hòa:

 

“Ninh muội muội mau đứng lên, không cần đa lễ.”

 

Ninh Âm đứng dậy, lại làm như ta không hề tồn tại, chỉ ôm lấy cánh tay Tiêu Thừa Vũ, tiếp tục nũng nịu:

 

“Điện hạ, sao ngài về muộn vậy?”

 

“Thiếp đã tự tay làm món bánh mà ngài thích, muộn thêm chút nữa là nguội mất.”

 

Tiêu Thừa Vũ cúi đầu nhìn ả, trong mắt tràn đầy dịu dàng, khẽ đưa tay chọc nhẹ vào trán Ninh Âm, cười nói:

 

“Vậy sao có thể phụ lòng mỹ nhân?”

 

Nói đoạn, hắn mới quay đầu nhìn ta, giọng điệu nghiêm túc:

 

“Nàng về trước đi, ta xem qua Âm Âm rồi sẽ bàn việc với nàng sau.”

 

Trước khi rời đi, Ninh Âm còn không quên quay lại cười nhạo ta, ánh mắt mang theo vẻ đắc ý.

 

Cẩm Lý tức đến mức đá mạnh vào bệ đá bên cạnh, hậm hực nói:

 

“Đêm qua còn ngất xỉu, hôm nay đã có thể vung roi, diễn còn giỏi hơn cả gánh hát Nam Khúc!”

 

“Ngũ hoàng tử thật sự thiên vị!”

 

Ta đứng nguyên tại chỗ, nhìn theo bóng dáng hai người họ khuất dần, khóe môi khẽ cong lên đầy ý vị.

 

Ninh Âm càng gây chuyện, lại càng hợp ý ta.

 

Ta chỉ cần lặng lẽ ngồi xem vở kịch này mà thôi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.