Gấm Tú Lương Duyên

Chương 1



Chương 1:

 

Thánh thượng ban hôn, chỉ hôn ta cho Ngũ Hoàng tử Tiêu Thừa Vũ làm chính phi.

Cả kinh thành đều hay tin.

 

Ngũ Hoàng tử đã sớm có một vị trắc phi được sủng ái vô cùng. Hai năm trước, hắn từng bị ám sát, chính nàng ta không ngại hiểm nguy, lấy thân đỡ tên, cứu hắn một mạng. Từ đó, thân thể lưu lại di chứng, Tiêu Thừa Vũ đối với nàng càng thêm trân trọng, nâng niu như châu ngọc.

 

Mẫu thân thương ta, ngày đêm lo lắng. Ta chỉ cười nhạt, khẽ trấn an:

 

“Hoàng tử phi chính là danh phận cao quý, nào phải chỉ vì ái tình mà đến?”

 

Mẫu thân nghe vậy, thở dài, bàn tay gầy guộc dịu dàng vuốt ve mái tóc ta, trong mắt tràn đầy thương xót. Bà hiểu lẽ đời, nhưng lòng mẹ vẫn không khỏi đau lòng khi nghĩ đến những ngày tháng sắp tới của ta.

 

***

 

Từ nhà chính bước ra, băng qua cửa nguyệt môn, đi qua hành lang quanh co, ta đến từ đường.

 

Phụ thân đã đứng chờ, quỳ trước linh vị tổ tiên, bóng lưng thẳng tắp.

 

“Yên La, Minh gia cần một vị Hoàng tử phi.”

 

Giọng ông bình thản, nhưng sâu trong đó ẩn chứa vài phần cầu xin lẫn áy náy.

 

Phụ thân vừa là cha, vừa là thầy. Từ nhỏ, ta đã được chính tay ông dạy dỗ. Hôm nay, ta quỳ phía sau ông, nhẹ giọng đáp:

 

“Nữ nhi cùng phụ thân đồng lòng.”

 

Khi Tiên Hoàng còn tại thế, Minh gia từng sánh vai quyền quý. Thế nhưng khi ngũ tử tranh giành ngôi vị, Minh gia lựa chọn đứng ngoài cuộc, rút lui khỏi trung tâm quyền lực. Ca ca dù tài năng, nhưng nhiều năm qua vẫn chỉ là một chức quan lục phẩm nhàn tản. Nếu ta có thể gả vào hoàng gia, Minh gia ắt sẽ có cơ hội vực dậy.

 

Trong từ đường, ánh nến bập bùng, hắt lên bài vị tổ tiên một tầng huyền ảo. Phụ thân trầm mặc hồi lâu, rồi chậm rãi quay lại, ánh mắt đã vương tơ máu.

 

“Từ nhỏ ta luôn nghiêm khắc với con, có trách phụ thân chăng?”

 

Ông nâng tay lên, dừng lại giây lát rồi nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu ta.

 

Ta nhìn ông, đáy lòng bỗng dâng lên cảm xúc khó tả. Ông chính là người dạy ta viết chữ đầu tiên, cũng là người nắm tay ta khi ta lần đầu cầm bút. Sự nghiêm khắc của ông chưa từng là áp bức, mà là yêu thương nặng tựa Thái Sơn.

 

“Con chưa từng trách.”

 

Ta bình tĩnh nhìn vào mắt phụ thân, trong lòng ngập tràn kiên định.

 

“Phụ thân, chỉ là một phủ hoàng tử mà thôi, con tự có tính toán.”

 

***

 

Ngày thành hôn, trời thu cao vời vợi, chim nhạn từng đàn bay về phương Nam.

 

Mười dặm hồng trang, phồn hoa rực rỡ, khiến kẻ khác ngưỡng mộ không thôi.

 

Đêm khuya, ta ngồi trong hỷ phòng hồi lâu, nhưng Tiêu Thừa Vũ vẫn chưa đến.

 

Cẩm Lý, nha hoàn hầu cận của ta, sốt ruột đến mức đi qua đi lại. Bà mụ vội vã chạy vào, hạ giọng báo:

 

“Tiểu thư, Ngũ Hoàng tử đã đến viện Kinh Vân.”

 

Viện Kinh Vân – chính là nơi ở của Ninh Âm, trắc phi mà hắn hết mực yêu thương.

 

Bà mụ còn nói, ban đầu Tiêu Thừa Vũ đã định tới viện Phù Dung của ta, nhưng nửa đường nghe thấy bên viện Kinh Vân vang lên tiếng roi quất, hắn liền lập tức đổi hướng.

 

Ta sớm đã đoán được Ninh Âm sẽ không để yên, ả ta chưa bao giờ che giấu sự khiêu khích dành cho ta. Nếu ngay đêm tân hôn đã thua cuộc, thì sau này, ta còn có chỗ đứng gì trong phủ? Minh gia còn mặt mũi nào trong kinh thành?

 

“Tiểu thư, để nô tỳ đi mời Ngũ Hoàng tử về?”

 

Cẩm Lý khẩn trương đến mức giọng đã lạc đi. Ta khẽ nâng tay, ngăn nàng lại.

 

“Không cần.”

 

Nếu ta đi mời, chẳng khác nào tự hạ thấp bản thân, còn khiến kẻ ngoài chờ xem trò cười.

 

Ta thong thả vén khăn trùm đầu, phủi nhẹ ống tay áo, rồi ra lệnh thả một chiếc đèn Khổng Minh lên trời.

 

Ánh đèn lập lòe bay cao, soi sáng màn đêm.

 

Cẩm Lý vừa bóc đậu phộng, vừa nơm nớp lo lắng nhìn ta. Ta nhặt một hạt bỏ vào miệng, nhàn nhã chờ đợi.

 

Chưa đầy một khắc sau, Tiêu Thừa Vũ đến.

 

Ta nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt.

 

Năm ngoái, Tiêu Thừa Vũ từng vì cầu phúc cho Ninh Âm mà thả đầy đèn Khổng Minh ở ngoại ô kinh thành. Nào ngờ đèn rơi xuống, châm lửa thiêu rụi cả một dãy rừng. May mắn không có thương vong, nhưng Hoàng Thượng nổi trận lôi đình, hạ lệnh đánh Ninh Âm hai mươi roi, lại phạt Tiêu Thừa Vũ nửa năm bổng lộc.

 

Ta và Tiêu Thừa Vũ là do chính Hoàng Thượng ban hôn. Chỉ cần hắn có chút đầu óc, ắt phải hiểu, bên nào nặng – bên nào nhẹ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.