Gấm Tú Lương Duyên

Chương 3



Chương 3:

 

Tiêu Thừa Vũ vội vã chạy đến viện Phù Dung.

Bà mụ quản sự bên cạnh Lâm phi mang tặng thưởng đến.

Người trong cung quen thói suy đoán lòng người, xưa nay đều là như vậy.

Đánh một gậy, cho một quả táo ngọt.

 

Vừa rồi ta bái kiến Lâm phi, bà đã nhắc nhở vài lời, lại đề cập đến chuyện quản lý gia đình.

Nhưng Tiêu Thừa Vũ rõ ràng muốn bảo vệ Ninh Âm.

Gã chỉ nhàn nhạt nói:

“Yên La vừa mới vào phủ, còn nhiều điều chưa quen. Con sẽ cùng nàng bàn bạc giải quyết.”

 

Lâm phi dù có ý nghiêng về phía ta, nhưng rốt cuộc, Tiêu Thừa Vũ vẫn là cốt nhục của bà.

Mẹ con họ mới là một thể.

 

Chuyện này đành tạm gác lại.

Dẫu ta là chính thê, nhưng khi cửa đóng lại, chỉ mình ta rõ bản thân ở vị trí nào.

 

Chỉ cần ta không nói, ai cũng không biết phủ Ngũ hoàng tử thực chất là do Trắc phi quản lý.

Nếu chỉ có bà mụ quản sự bên cạnh Lâm phi thì cũng thôi, nhưng tình cờ bà lại gặp đại thái giám bên cạnh Hoàng thượng cũng đang trên đường.

 

Hai người cùng đến, nghe nói Tiêu Thừa Vũ đang ở viện của Trắc phi Ninh thị.

Sắc mặt bà mụ quản sự lập tức trở nên vi diệu.

Còn ta thì không kiêu ngạo, không tự ti, đối đãi chu toàn, không chút sai sót.

 

Tất cả những điều này đều lọt vào mắt đại thái giám.

Tặng thưởng là buổi sáng, ngay trước bữa trưa, sắc chỉ trách phạt từ Hoàng thượng đã đến.

 

Vì chuyện cháy rừng năm đó, Hoàng thượng vốn đã chẳng ưa Ninh Âm.

Ngày thứ hai sau đại hôn, Tiêu Thừa Vũ đã bỏ mặc tân nương, sủng ái thiếp thất, còn ra thể thống gì?

 

Theo sau đó, Lâm phi hạ lệnh cấm túc Ninh Âm.

Quyền quản lý gia đình, tất nhiên trở lại trong tay ta.

 

Ta xoa nhẹ tấm thẻ bài đại diện cho quyền lực, khóe môi khẽ nhếch lên.

Không uổng công trước khi xuất giá, ta cùng phụ thân bàn mưu tính kế.

 

Phụ thân ta im lặng nhiều năm, đột nhiên ba ngày liên tiếp dâng tấu hỏi thăm sức khỏe Hoàng thượng.

Lại dâng lên dược liệu quý hiếm, kéo dài tuổi thọ.

Trong mắt Hoàng thượng, đây là hành động lấy lòng, thể hiện sự quy phục.

 

Mà phụ thân ta có thể làm vậy, cũng là do Hoàng thượng ngầm cho cơ hội.

Giờ đây, nền tảng quốc gia đã vững vàng, cục diện ổn định.

Người không còn như khi mới đăng cơ, gạt bỏ những cận thần của tiên đế.

 

Để tỏ lòng khoan dung, phần thưởng thêm này liền rơi xuống phủ Ngũ hoàng tử.

Ta sớm đã biết, Ninh Âm nhất định không cam tâm.

Bố trí mọi việc thỏa đáng, chỉ đợi tin tức tốt lành.

—-

Gần đây, Tiêu Thừa Vũ bận rộn với chính sự, vài ngày rồi không trở về phủ.

Ta cũng vất vả đến mức chẳng có thời gian nghỉ ngơi.

 

Sổ sách trong phủ rối ren chồng chất.

Hôm nay, khi ta đang xem xét sổ sách, Tiêu Thừa Vũ sắc mặt âm trầm, đột ngột bước vào viện Phù Dung.

 

Gã ngồi xuống chính vị, ánh mắt lạnh lẽo nhìn ta chằm chằm.

Ta còn chưa hiểu chuyện gì, gã đột nhiên nghiêm giọng:

“Quỳ xuống.”

 

Ta thoáng sững sờ, sau đó trong lòng dâng lên cơn giận.

Tiêu Thừa Vũ lại nổi điên gì nữa?

 

Bao lâu nay, ta chưa từng trái ý gã, cũng không đối đầu với Ninh Âm.

Tận tâm tận lực lo liệu việc trong phủ, gã lại dám sỉ nhục ta như vậy?

 

Ta cười lạnh, hỏi lại:

“Thiếp không có sai, cớ gì phải quỳ?”

 

Từ khi thành hôn, dù lạnh nhạt, gã vẫn giữ chút tôn trọng.

Hôm nay, lại đột nhiên muốn ta quỳ?

 

Khí áp xung quanh Tiêu Thừa Vũ trầm xuống.

Gã nhếch môi cười lạnh:

“Không sai?”

 

“Vậy ai đã khấu trừ phần lễ của viện Kinh Vân?”

 

Lúc này ta mới hiểu, nha hoàn viện Kinh Vân đã tố cáo.

 

Vài ngày nay gã không về phủ, vừa tan triều liền bị nha hoàn của viện Kinh Vân chặn lại, nước mắt nước mũi kể lể.

Rằng từ khi ta tiếp quản gia vụ, đã cắt xén phần lễ của viện Kinh Vân, khiến Ninh Âm đến thuốc cũng không uống nổi, suýt thì bệnh chết.

 

Tiêu Thừa Vũ nghe xong, không kịp thay y phục, liền chạy thẳng đến viện Kinh Vân.

 

Ninh Âm mặt mày tái nhợt, yếu ớt vô cùng.

Tiêu Thừa Vũ lập tức nổi trận lôi đình.

 

Vậy nên, gã mới giận dữ đến viện Phù Dung, muốn thay nàng ta đòi công bằng.

 

Ta khẽ cười, chỉ cảm thấy nực cười đến cực điểm.

Lập tức sai người mang sổ sách đến, để Tiêu Thừa Vũ tự mình xem rõ ràng.

 

Viện Kinh Vân đã vượt quá mức chi tiêu của Trắc phi rất nhiều.

Cửa hàng trong năm nay làm ăn không tốt, nếu cứ tiếp diễn, ta e rằng phải lấy của hồi môn của mình để bù đắp.

 

Tiêu Thừa Vũ xem xét sổ sách, lửa giận dần lắng xuống, đôi mày nhíu chặt.

Cuối cùng, gã “bốp” một tiếng khép lại sổ sách, đặt lên bàn.

 

Giọng nói không còn gay gắt như trước:

“Nha hoàn đó nói, Ninh Âm đến thuốc cũng không uống nổi, ta mới…”

 

Ta đứng lặng, lòng dần lạnh lẽo.

Mới thì sao?

Chỉ vì vậy mà định phạt ta, không phân rõ trắng đen?

 

Ta nhẹ giọng đáp, kiềm chế bản thân:

“Ninh muội muội muốn lấy một cây nhân sâm trăm năm trong của hồi môn của thiếp, nhưng đó là vật Hoàng thượng ban tặng. Thiếp đã nói phải hồi báo lên trên rồi mới đưa.”

 

Tiêu Thừa Vũ ho nhẹ.

“Chuyện nhỏ nhặt như vậy, nàng tự quyết là được.”

 

Gã đứng dậy, đưa tay vén lọn tóc lòa xòa sau tai ta.

“Tối nay ta sẽ cùng nàng dùng bữa.”

 

Ta nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, khóe môi khẽ nhếch lên.

Để xem, tình yêu của bọn họ bền vững đến mức nào.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.