Chương 4:
Hôm nay là đêm Trung Thu, tiệc đoàn viên tại phủ Ngũ hoàng tử.
Đêm trước cung yến, Ninh Âm và Tiêu Thừa Vũ đã có một trận tranh cãi kịch liệt. Sáng sớm hôm sau, nàng ta liền đến viện của ta gây náo loạn, không ngừng trách móc, oán hận. Chẳng những thế, còn tiện tay hất vỡ bình hoa trên kệ. Mảnh sứ vỡ bắn ra, cứa một đường dài trên mu bàn tay ta.
Trong cung yến, Tiêu Thừa Vũ uống quá chén. Hoàng hậu thấy tay ta băng bó, liền ôn tồn hỏi han. Ta chỉ khẽ cười, đáp rằng không cẩn thận làm vỡ chén trà. Bà gật đầu, nói vài lời khách sáo rồi ban thưởng một hộp thuốc mỡ trị sẹo. Ta cúi đầu tạ ân, nhưng lại bắt gặp ánh mắt thâm trầm của hoàng thượng. Khóe môi khẽ nhếch, ta lặng lẽ thu lại ý cười.
Sau khi yến tiệc tan, trên đường hồi phủ, xe ngựa bất chợt dừng lại. Một nữ tử đứng giữa đường, ánh mắt đong đầy lệ quang. Tiêu Thừa Vũ sững người, sau đó vội vã xuống xe. Gã bảo ta về trước, còn bản thân lại cả đêm không trở về.
Hôm sau, khắp phủ đều đồn đãi. Bạch nguyệt quang trong lòng Tiêu Thừa Vũ—Lý Hà Y—đã trở về. Nàng ta được Tiêu Thừa Vũ đón về, an trí ngay trong Cảnh Tuyên các.
Ninh Âm vốn đã có mâu thuẫn với Tiêu Thừa Vũ. Trước nay, luôn là hắn xuống nước dỗ dành. Nhưng lần này, nàng ta đợi mãi không thấy gã đến, lại nghe tin Tiêu Thừa Vũ đưa nữ nhân khác về phủ, liền giận đến run người. Nhân lúc Tiêu Thừa Vũ vào triều, Ninh Âm mang theo roi, xông thẳng đến Cảnh Tuyên các, gây náo loạn một trận.
Lý Hà Y trốn trong phòng, không chịu ra ngoài. Đến khi Tiêu Thừa Vũ trở về, nàng ta mới yếu ớt bước ra, thân hình mảnh mai, ánh mắt ngân ngấn nước. Tiêu Thừa Vũ vừa vào cửa, trông thấy cảnh tượng hỗn loạn, lại nhìn dáng vẻ yếu đuối của Lý Hà Y, liền nhíu mày trách cứ Ninh Âm. Chỉ là một câu nói nặng hơn ngày thường, nhưng cũng đủ khiến Ninh Âm phát điên. Nàng ta quất roi mạnh xuống đất, hất văng bình hoa bên cạnh Tiêu Thừa Vũ.
Đúng lúc ấy, Lý Hà Y thất thanh kêu lên: “Điện hạ, cẩn thận!”
Nàng ta tái mặt lao đến che chắn trước Tiêu Thừa Vũ, hứng trọn một roi. Máu thấm đỏ vạt áo, nhưng Lý Hà Y vẫn rưng rưng cầu xin: “Điện hạ, xin đừng trách Ninh tỷ tỷ.”
Khi ta đến nơi, Ninh Âm đã sững sờ, tay cầm roi run rẩy, ánh mắt mờ mịt như thể không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Còn Tiêu Thừa Vũ, gương mặt lạnh lùng, mắt đỏ ngầu, giận dữ quát lớn: “Người đâu, đưa Ninh Âm về viện Kinh Vân, từ nay cấm túc! Phần lễ cắt giảm, mỗi ngày chỉ cho ăn một bữa!”
Ta khoác tay Cẩm Lý, đứng yên quan sát. Lý Hà Y nép vào lòng Tiêu Thừa Vũ, ánh mắt vô tình lướt qua ta, mang theo vài phần đắc ý. Ta chỉ mỉm cười, chậm rãi khép mắt.
Xem ra, ta đã không tìm sai người. Lý Hà Y quả thực có chút tài diễn xuất. Sau này, phủ Ngũ hoàng tử hẳn sẽ rất náo nhiệt.
Trước khi xuất giá, mẫu thân từng nhờ ông ngoại điều tra một số chuyện trong cung. Ông ngoại nói, năm xưa Tiêu Thừa Vũ từng có đoạn tình cảm với một tiểu cung nữ. Nhưng chuyện này bị Lâm phi phát hiện. Dù Tiêu Thừa Vũ khẩn cầu thế nào, Lâm phi cũng không đồng ý. Song, bà không nỡ xuống tay tàn nhẫn, chỉ nhân cơ hội cắt giảm nhân sự trong cung mà để nàng ta xuất cung.
Từ đó, đôi trẻ mỗi người một phương. Tiêu Thừa Vũ vì chuyện này mà ốm nặng một trận, suýt mất mạng. Cũng bởi vậy, hắn mới sủng ái Ninh Âm đến thế, mà Lâm phi cũng mắt nhắm mắt mở, không can thiệp.
Còn ta, ta chỉ muốn biết—
Khi bạch nguyệt quang đối diện với nốt chu sa, rốt cuộc ai thắng ai thua?
Vậy nên, ta đã tìm về Lý Hà Y.
Lại trước đêm cung yến, phái người đến trước mặt Ninh Âm buông lời châm chọc đôi câu.
Quả nhiên, Ninh Âm không nhịn được mà cãi vã với Tiêu Thừa Vũ, còn gây náo loạn một trận.
Mọi chuyện, nước chảy thành sông.
Hôm nay trời vừa tờ mờ sáng, đã nghe tin vui truyền đến.
Hoàng thượng hạ chỉ, thăng chức cho ca ca ta lên Tòng ngũ phẩm Hàn Lâm Viện Thị Giảng.
Dẫu không phải chức quan hiển hách, song cũng là điều đáng mừng.
Cẩm Lý cẩn trọng tháo băng, ánh mắt đầy vẻ xót xa.
“Tiểu thư, hà tất phải tự làm đau chính mình? Nếu lão gia và phu nhân hay tin, ắt sẽ thương tâm vô cùng.”
Ta khẽ đặt quyển sách xuống, nhàn nhạt cười một tiếng.
Ở trong phủ hoàng tử này, ta càng nhẫn nhịn, càng tỏ ra yếu thế, thì Minh gia mới càng được hoàng thượng bù đắp.
Dù chỉ là chút ân điển nhỏ nhoi, cũng là cơ hội khó có được cho Minh gia.
Dưới gầm trời này, đất nào chẳng thuộc về vua?
Huống hồ kinh thành này lại là nơi long uy lẫm liệt, hoàng thượng chỉ cần tùy ý tra xét, tất nhiên sẽ biết rõ thương tích trên tay ta từ đâu mà có.
Cẩm Lý băng bó xong, ta tiếp tục lật sách, thanh thản hỏi:
“Được rồi, Xuân Ý Tiểu Trúc đã dọn dẹp xong chưa?”
Tiêu Thừa Vũ nhất quyết đưa Lý Hà Y vào phủ, thậm chí còn muốn phong nàng ta làm trắc phi.
Nhưng Lâm phi không đồng ý.
Bà nói hậu viện đã có Ninh Âm xuất thân thôn dã làm trắc phi, nay nếu thêm Lý Hà Y, thì càng không hợp lễ chế.
Cuối cùng, Lý Hà Y chỉ có thể an phận với danh phận thiếp thất.
Tiêu Thừa Vũ áy náy trong lòng, tự mình hạ lệnh sắp xếp nơi ở cho nàng ta tại Xuân Ý Tiểu Trúc.
Xuân Ý Tiểu Trúc bốn bề bao quanh là hồ nước, phong cảnh thanh nhã, lại gần Cảnh Tuyên các nhất.
So với viện Phù Dung, e rằng còn cao quý hơn vài phần.
Cẩm Lý vì ta mà bất bình, song ta lại thấy, ở gần Tiêu Thừa Vũ chưa chắc đã là chuyện tốt.
Mấy ngày nay, trong phủ không ngừng có xe ngựa chở châu báu, lụa là tiến vào Xuân Ý Tiểu Trúc.
Tiêu Thừa Vũ hận không thể gom hết những gì tốt đẹp nhất trên thế gian dâng đến trước mặt Lý Hà Y.
Sự sủng ái của hắn đối với nàng ta, có thể thấy rõ ràng như ban ngày.
Cẩm Lý bẩm báo mọi chuyện đã sắp xếp ổn thỏa.
Ta chuẩn bị đi nghỉ, bỗng ngoài cửa có tiếng nha hoàn thông báo:
“Bẩm tiểu thư, Lý tiểu thiếp đến thỉnh an.”
Lúc này, Lý Hà Y đứng trước mặt ta, vận y phục màu hồng nhạt, trang sức ngọc ấm phối cùng màu hạnh hoa.
Khiến cả người nàng ta rạng rỡ tựa như hoa đào đầu xuân.
Lý Hà Y cúi đầu hành lễ, giọng nói chân thành:
“Thần thiếp cảm tạ hoàng tử phi đã thành toàn.”
Ta thản nhiên chỉnh lại móng tay, nhàn nhạt đáp:
“Hà muội muội nói đùa rồi, đây đều là ân điển của điện hạ.”
Lý Hà Y nhẹ giọng vâng dạ, nói thêm vài câu khách sáo, sau đó liền rời đi.
Nhìn theo bóng lưng nàng ta dần khuất, ta vẫy tay gọi Cẩm Lý đến.
Nàng cúi người ghé sát, ta thấp giọng nói vài câu.
—
Tiêu Thừa Vũ giải cấm túc cho Ninh Âm.
Chuyện Lý Hà Y được nạp làm thiếp, động tĩnh lớn đến vậy, sao có thể không lọt vào tai Ninh Âm?
Nhưng từ khi ả và Tiêu Thừa Vũ ở bên nhau, hắn chưa từng đối xử với ả như vậy.
Ả khóc cạn nước mắt, suốt ngày ngồi thẫn thờ trong phòng, ngay cả bữa ăn mỗi ngày cũng chẳng ăn nổi.
Cuối cùng, sáng nay ả ngất đi vì đói.
Mời đại phu đến xem, mới hay Ninh Âm đã mang thai.
Tiêu Thừa Vũ nghe tin, vui mừng như điên.
Trước khi ta gả vào phủ, Ninh Âm từng có thai một lần.
Chỉ tiếc khi ấy không may sảy mất, từ đó đến nay đã mấy năm trôi qua, bụng vẫn chẳng chút động tĩnh.
Khi ta đến viện Kinh Vân, Tiêu Thừa Vũ đang cẩn thận đút thuốc an thai cho Ninh Âm.
Ninh Âm mắt hoe đỏ, hiển nhiên vừa mới khóc xong.
Hai người bọn họ như cặp phu thê trẻ vừa làm hòa, tình cảm khắng khít vô cùng.
Ta giữ đúng lễ nghi, hỏi han đôi câu rồi rời đi.
Nhưng buổi tối, Cẩm Lý lại thì thầm bên tai ta một tin tức thú vị:
“Tiểu thư, điện hạ không ở lại viện Kinh Vân, mà đến Xuân Ý Tiểu Trúc rồi.”
Hóa ra, Lý Hà Y đích thân làm bánh hoa quế cho Tiêu Thừa Vũ.
Chẳng ngờ khi hái hoa, nàng ta trượt chân ngã xuống.
Lý Hà Y vốn định giấu nhẹm đi, lén lút sai nha hoàn ra ngoài mua rượu thuốc.
Nào ngờ bị Mậu Tuyên – thân tín của Tiêu Thừa Vũ – phát hiện.
Tiêu Thừa Vũ vội vã chạy đến Xuân Ý Tiểu Trúc.
Nhìn thấy vết bầm tím trên người Lý Hà Y, hắn đau lòng không chịu nổi.
Nhưng Lý Hà Y chỉ nhẹ giọng thều thào:
“Thiếp được hầu hạ bên điện hạ đã là phúc ba đời. Nay Ninh tỷ tỷ có thai, thiếp cũng mừng cho điện hạ.
Vậy nên thiếp không dám làm phiền.”
Nghe Cẩm Lý thuật lại một cách sinh động, ta bật cười.
Tiêu Thừa Vũ chắc hẳn cảm động lắm.
Còn nghĩ rằng Lý Hà Y là nữ tử dịu dàng, thấu tình đạt lý nhất trên đời.
Chỉ tiếc, dao sắc trong lời nói dịu dàng, từng nhát từng nhát chí mạng.