Chương 5:
Ngày hôm sau, Tiêu Thừa Vũ hạ lệnh chặt bỏ toàn bộ cây quế trong phủ, thay vào đó là trồng đầy cây đào, chỉ để làm đẹp lòng Lý Hà Y.
Ninh Âm thân thể chưa hồi phục, vẫn cố chấp xông vào Xuân Ý Tiểu Trúc. Không ai rõ giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết trong lúc giằng co, Lý Hà Y bất ngờ rơi xuống nước.
Đúng lúc ấy, Tiêu Thừa Vũ trở về phủ. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, không kịp nghĩ ngợi, hắn lập tức nhảy xuống hồ, tự tay vớt Lý Hà Y lên bờ. Toàn thân ả run rẩy, bàn tay mảnh khảnh siết chặt lấy vạt áo Tiêu Thừa Vũ, giọng nói yếu ớt trước khi lịm đi:
“Điện hạ… cầu xin ngài đừng trách Ninh tỷ tỷ, tất cả đều là lỗi của thiếp.”
Ninh Âm đứng bất động, đến lúc này, nàng ta mới thực sự thấu hiểu. Tất cả, đều là một nước cờ của Lý Hà Y.
Nhưng khi nhìn thấy từng chậu nước đỏ thẫm được mang ra từ phòng của Lý Hà Y, lòng nàng bất giác hoang mang.
Đại phu thở dài lắc đầu, chẩn đoán thai nhi trong bụng Lý Hà Y chỉ vừa tròn một tháng, nay đã không giữ được.
Tiêu Thừa Vũ giận đến tím mặt, quay người giáng xuống gò má Ninh Âm một bạt tai, tiếng quát lạnh lùng:
“Độc phụ!”
Ninh Âm cứng người, cổ họng khô khốc, đến một lời thanh minh cũng chẳng thể thốt ra.
Tiêu Thừa Vũ lạnh lùng phán quyết, ép nàng sinh hạ hài tử rồi đưa đến chỗ Lý Hà Y, bồi thường cho nàng ta một đứa con.
Ninh Âm cắn chặt môi, nước mắt rơi lã chã. Nàng chưa bao giờ nghĩ, người từng đầu gối tay ấp nay lại có thể tuyệt tình đến mức này. Nhưng chưa kịp phản bác, nàng đã bị bà mụ lôi đi…
—
Ba ngày sau, Tiêu Thừa Vũ hiếm khi đặt chân đến Viện Phù Dung. Gã mệt mỏi xoa thái dương, giọng nói trầm thấp đầy uể oải:
“Yên La, nàng nói xem, vì sao trong phủ này chẳng lúc nào được yên ổn?”
Ta chỉ cười nhạt. Vì sao ư? Chẳng phải bởi vì hắn tham lam vô độ, trái tim chia làm hai, muốn trọn vẹn cả hai nữ nhân hay sao?
Nhưng ta không nói ra, chỉ nhẹ nhàng dâng lên một ly sữa ấm:
“Điện hạ, đây là sữa ấm thiếp đã dặn nhà bếp chuẩn bị, uống vào sẽ thấy dễ chịu hơn.”
Tiêu Thừa Vũ nhận lấy, ánh mắt dịu đi đôi chút. Ta lặng lẽ thoa dầu bạc hà, ngón tay nhẹ nhàng xoa lên huyệt thái dương giúp hắn thư giãn.
Gã nhắm mắt, khẽ thở dài: “Vẫn là Yên La chu đáo nhất.”
“Theo thông lệ hằng năm, sau khi vào đông, phụ hoàng sẽ ngự giá đến hành cung dưỡng sức. Đến lúc đó, chúng ta cũng phải theo hầu, nàng chuẩn bị trước đi.”
Ta cúi đầu đáp khẽ: “Vâng.”
—
Ninh Âm bị quy tội hại Lý Hà Y mất con, từ đó bị Tiêu Thừa Vũ ghẻ lạnh. Trong khi đó, Lý Hà Y nghiễm nhiên trở thành nữ nhân được sủng ái nhất trong phủ.
Đêm ấy, nàng ta như một vị tướng thắng trận, đắc ý đến Viện Kinh Vân.
Không rõ nàng ta đã nói gì, chỉ biết sau khi rời đi, Ninh Âm lập tức phóng hỏa, thiêu rụi toàn bộ Viện Kinh Vân. Nếu không có người kịp thời phát giác, e rằng nàng ta đã bỏ mạng trong biển lửa.
Cẩm Lý mang tin đến khi ta vừa đọc xong thư của phụ thân.
“Tiểu thư, Ninh trắc phi đã được cứu, hiện đang tạm thời an trí tại Tịnh Tâm Viện, ngay sát bên chúng ta.”
Ta gật đầu, không tỏ thái độ gì, chỉ hạ lệnh cho người báo tin đến Tiêu Thừa Vũ.
Như ta dự đoán, chắc chắn Lý Hà Y đã sắp xếp trước mọi chuyện. Bởi vậy, khi nhận được tin, Tiêu Thừa Vũ chỉ hời hợt hỏi thăm xem đứa nhỏ trong bụng Ninh Âm có bị ảnh hưởng hay không, rồi dặn nàng ta dưỡng thai thật tốt.
Còn về thương thế của Ninh Âm? Hắn chẳng hề để tâm.
Lòng ta lạnh lẽo.
Nghĩ đến chuyện năm xưa, khi Tiêu Thừa Vũ còn chưa thú ta làm chính phi, Ninh Âm đã từng liều mình chắn tên thay hắn, suýt nữa mất mạng. Vậy mà đến hôm nay, hắn lại có thể ngoảnh mặt làm ngơ, chẳng hề đoái hoài đến sống chết của nàng.
Ta chỉthấy chán ghét.
Người như Tiêu Thừa Vũ, thật khiến ta ghê sợ…