Chương 6:
Khi tuyết đầu mùa phủ trắng mái ngói, ta tìm đến Ninh Âm.
Người trước mắt đã chẳng còn là Ninh Âm ngày nào. Khuôn mặt vốn diễm lệ giờ chỉ còn lại đôi mắt trống rỗng, làn da tái nhợt bọc lấy thân thể gầy gò. Tóc tai bù xù như rơm khô, chỉ có bụng khẽ nhô lên, dưới ánh nến chập chờn, lại mang theo vài phần quỷ dị.
Nàng ta đang thêu thùa, nhưng từng mũi kim đều chần chừ, không ngừng lặng người suy nghĩ.
Ta khẽ thở dài.
Hậu viện sâu tựa biển, là nơi chôn vùi nhan sắc của nữ nhân.
“Đêm khuya gió lạnh, thêu thùa để mai hãy tiếp tục.”
Ninh Âm ngước mắt nhìn ta, ánh nến phản chiếu trong mắt nàng, nhưng lại tĩnh lặng như hồ nước mùa đông.
“Ngươi không nên cứu ta.”
Ta ung dung tháo áo choàng, tự nhiên ngồi xuống, cầm lên chiếc mũ hổ con đặt bên cạnh, nhẹ nhàng hỏi: “Vậy còn đứa nhỏ trong bụng ngươi thì sao?”
Bàn tay đặt trên vải của Ninh Âm khẽ run, nàng vô thức xoa lên bụng, trong mắt lóe lên tia hi vọng mong manh, nhưng rất nhanh lại vụt tắt.
“Sinh ra rồi sẽ bị cướp đi. Nếu đã là số phận, ta thà rằng nó chưa từng đến nhân gian.”
Ta cười nhạt: “Nếu như không thì sao?”
Cửa sổ có gió lùa, ánh nến chập chờn tựa như sắp tắt.
Ninh Âm ngây người nhìn ta thật lâu, cuối cùng chỉ thở dài.
“Ngươi đi đi.”
Ta đứng dậy, thoáng nhìn chiếc áo nhỏ thêu dở trên bàn, từng đường kim đều xiêu vẹo.
Khóe môi ta khẽ cong.
Dù là một giọt nước rơi xuống biển, cũng có thể gợn lên tầng tầng sóng.
15
Đêm trước ngày xuất hành đến hành cung, Tiêu Thừa Vũ ghé qua Phù Dung viện.
Hắn uống sữa nóng, để ta xoa bóp thái dương, giọng điệu lộ vẻ mệt mỏi.
“Chuyến đi này, ta muốn đưa Hà Y theo.”
Dưới ánh mắt của Hoàng thượng, lại ngang nhiên mang theo thị thiếp, tất nhiên sẽ bị người đời dị nghị. Tiêu Thừa Vũ không hề bận tâm, chỉ thuận miệng bảo ta chiếu cố nàng ta.
Ta cười nhạt trong lòng nhưng sắc mặt không đổi, nhẹ nhàng đáp: “Thiếp cũng yêu thích tính tình ôn nhu của Hà muội muội, chỉ là…”
Nửa câu đầu khiến Tiêu Thừa Vũ gật gù hài lòng, nhưng nửa câu sau còn chưa kịp thốt ra, hắn đã lạnh lùng trách mắng.
“Ta tưởng nàng là người rộng lượng, không ngờ chút việc nhỏ này cũng chối từ. Thật uổng công Hà Y luôn khen nàng hiền thục trước mặt ta.”
Lời nói ấy như một cái tát vào mặt ta. Tiêu Thừa Vũ, hiện tại ngay cả giả vờ cũng không muốn nữa.
Ta cụp mắt, che đi ý cười lạnh lẽo.
“Điện hạ hiểu lầm rồi. Ý thiếp là, sao có thể ủy khuất Hà muội muội. Chi bằng để nàng ấy tạm ở lại, đợi đến khi hành cung ổn định, rồi lặng lẽ đón nàng ấy sau.”
Tiêu Thừa Vũ trầm ngâm một lát rồi gật đầu, sắc mặt mới dần dịu đi.
“Vẫn là nàng chu đáo nhất. Trong phủ có nàng lo liệu, ta rất yên tâm.”
Ta cười khinh bỉ, không thèm nghe những lời giả dối ấy.
Chỉ nghĩ đến bức thư của phụ thân. Thái tử từng nghỉ ngơi ở hành cung, ca ca vô tình phát hiện vài biến động trong đó.
Nếu lợi dụng tốt, kế hoạch của ta có thể tiến thêm một bước.
16
Ngày hôm sau, Hoàng thượng xuất hành.
Hành cung nằm ở vùng ngoại ô, được xây dựng từ triều trước. Thái Tổ Hoàng đế khi xưa cần mẫn lo việc triều chính, sức khỏe dần sa sút. Theo lệnh Thái hậu, mỗi cuối năm, ngài đều đến hành cung nghỉ ngơi, và truyền thống ấy kéo dài đến hiện tại.
Đến nơi, vừa ổn định chỗ ở, gặp mặt Hoàng thượng và Hoàng hậu, trời đã tối.
Ta chuẩn bị nghỉ ngơi, nhưng Tiêu Thừa Vũ lại đưa Lý Hà Y đến viện của ta.
“Hà nhi thân thể yếu, phòng của nàng ấm nhất, hãy nhường cho nàng ấy đi.”
Ta giận quá hóa cười, lạnh lùng nhìn hai người.
Lý Hà Y e lệ đứng sau Tiêu Thừa Vũ, trong mắt lóe lên vẻ mong đợi cùng chột dạ.
Còn gì không hiểu nữa? Có người, khi được sủng ái, tham vọng cũng lớn dần.
Ta cười đáp ứng, để nàng ta ở lại viện của mình.
Tiêu Thừa Vũ an tâm rời đi.
Ngay sau đó, ta liền sai người gửi một cái hộp đến cho Lý Hà Y.
Đêm ấy, nàng ta run rẩy đứng trước cửa phòng ta suốt hai canh giờ.
Bên ngoài gió tuyết mịt mù, nàng ta lạnh đến mức giọng nói cũng run rẩy.
“Thần thiếp biết sai rồi, cầu xin Vương phi tha mạng.”
Ta dựa vào giường, thản nhiên lật trang sách.
Lý Hà Y khi xưa vu hãm Ninh Âm, giả mang thai để tranh sủng, tưởng rằng kế hoạch vẹn toàn.
Thực ra, từng đường đi nước bước nàng ta có được đều là do ta an bài.
Ta có thể đưa nàng ta vào phủ, tất nhiên cũng có thể giữ lại nhược điểm.
Người có sơ hở mới dễ khống chế.