Nhưng trong lòng tôi cứ thấy bực bực.
Vừa mới đặt mông xuống ghế chưa kịp ấm chỗ, đã bị gọi đi nơi khác.
Tôi lẩm bẩm vài câu rồi ôm đống đồ, lầm lũi leo lên tầng trên.
Ngoài văn phòng của Châu Triết có một bàn làm việc dành cho thư ký. Tôi nghĩ bụng, đã mất công lên đây rồi thì cũng phải chào sếp một câu cho phải phép.
Vừa đẩy cửa ra, tôi đối diện ngay với Châu Triết. Hắn giật nảy mình, nhìn tôi chằm chằm như thể tôi là ma hiện hình.
Hắn nhíu mày, khó chịu hỏi:
“Sao không gõ cửa?”
Tôi còn chưa kịp nói gì thì ánh mắt đã bị hút về phía sau hắn.
Thẩm Nhược Đường đang chống tay lên bàn làm việc, người khom xuống, lưng quay về phía tôi.
Tư thế này…
Mặt tôi đỏ bừng.
“Xin lỗi đã làm phiền.”
Tôi lập tức lùi lại, tiện tay đóng cửa giúp bọn họ luôn.
Vài giây sau, Thẩm Nhược Đường bước ra, liếc tôi một cái đầy ẩn ý. Cô ta đi được hai bước thì xoa nhẹ eo, khe khẽ thở dốc.
Tôi: “…”
Bầu không khí này là thế nào?
Từ trong phòng vọng ra giọng nói trầm thấp của Châu Triết:
“Vào đi.”
Tôi giật bắn mình.
Hắn ngồi dựa lưng vào ghế, một tay xoa xoa mi tâm, trông có vẻ mệt mỏi.
“Lúc nãy tôi nói hơi to, cô đừng để bụng.”
Mẹ tôi từng bảo, người ta tôn trọng mình một thước thì mình phải tôn trọng lại một trượng.
Thế là tôi hắng giọng, chân thành đáp:
“Sếp khách sáo quá, muốn mắng thì mắng, muốn đánh thì đánh.”
Hắn ngước lên nhìn tôi, khóe môi giật giật, như đang cố nén cười.
“Đánh cũng được?”
“Được chứ.”
Châu Triết hơi mấp máy môi, cười mà như không.
“Con gái, vẫn nên biết tự bảo vệ mình.”
Tôi bĩu môi:
“Tôi giỏi bảo vệ bản thân lắm. Sếp cũng phải cẩn thận đấy. Chẳng lẽ sếp quên lần chúng ta đánh nhau…”
Tôi vừa nói đến đây thì giật mình tự vả.
Mồm mình bị làm sao thế này?
Châu Triết nhắm mắt, phất tay đuổi tôi:
“Ra ngoài.”
Tôi lủi thủi về bàn làm việc, vùi đầu sắp xếp tài liệu.
Chẳng được bao lâu, cửa phòng bỗng bật mở. Châu Triết ném cho tôi một bộ đồng phục.
“Mặc vào, theo tôi đi công tác.”
Mặc thì mặc, xoắn gì. Tôi xách đồ vào phòng vệ sinh thay luôn.
Sơ mi trắng, áo vest ôm eo, váy bút chì, tất đen.
Dáng người tôi, vòng một với vòng hai chênh lệch quá lớn, đi mua quần áo lúc nào cũng đau đầu. Thế mà bộ này lại vừa khít như may đo.
Tôi nhìn vào gương, nghiêm túc giơ tay chào chính mình.
Ra khỏi phòng vệ sinh, vừa vặn chạm mặt Châu Triết.
Hắn nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới, rồi quay mặt đi chỗ khác.
Tôi bĩu môi.
Không phải đàn ông các anh thích nhìn mỹ nữ mặc đồ công sở à? Sao mặt mũi sếp tôi cứ như bị ai bắt nạt thế này?
Nhìn kỹ lại…
Ơ khoan, tai hắn đỏ ửng như sắp chảy máu đến nơi rồi!
———
Lần đầu tiên được đi máy bay, lại còn ngồi khoang hạng nhất.
Tôi quay sang hỏi Châu Triết:
“Lần sau có thể sắp xếp cho tôi ngồi khoang phổ thông không? Tiền chênh lệch giữa hạng nhất với khoang thường, cứ quy ra tiền mặt rồi chuyển cho tôi là được.”
Hắn chẳng thèm đáp, chỉ quay người đi như thể tôi đang nói chuyện với không khí.
Máy bay đột nhiên rung lắc mạnh, tôi hét lên một tiếng.
Còn chưa kịp dứt giọng, cả người đã bổ nhào vào lòng hắn.
Cổ hắn chạm vào tai tôi, yết hầu khẽ động. Giọng nói trầm thấp vang trên đỉnh đầu:
“Đồ nhát gan.”
Tôi ngẩng đầu lên, vừa hay chạm phải ánh mắt hắn.
Ánh mắt mông lung, hắn chậm rãi cúi xuống, gần như sắp chạm vào môi tôi.
Tôi nuốt nước bọt, cố gắng giữ vững tinh thần:
“Tôi có nguyên tắc của mình.”
Hắn im lặng, buông tay rồi quay mặt đi.
Tôi ngồi thẳng lại, tim đập thình thịch, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Suốt quãng đường còn lại, hắn không thèm nhìn tôi lấy một lần.
Máy bay hạ cánh. Tôi hiểu, dù sao hắn cũng là sếp, chọc giận hắn là tự tìm đường chết.
Thế nên tôi chủ động giúp hắn lấy hành lý, còn kể chuyện cười, không ngừng ám chỉ:
“Thẩm Nhược Đường đẹp thật đấy, hiếm ai được như cô ấy. Anh thấy đúng không? Cô ấy mà lấy ai, người đó có phúc lắm. Không biết trân trọng thì cả đời không ngóc đầu lên được.”
Hắn cuối cùng cũng có phản ứng, quay sang nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu:
“Cô thích cô ta lắm à?”
“Thích chứ!”
Hắn im lặng hai giây, rồi hỏi tiếp:
“Vậy nên cô mới đi làm thêm ở mấy chỗ đó?”
Tôi ngơ ngác: “Chỗ đó nào cơ?”
Chưa kịp truy hỏi, một giọng nói vang lên:
“Châu tổng!”
Người ra đón chúng tôi cắt ngang cuộc trò chuyện.
Anh ta giơ bảng tên, nhanh chóng bước tới. Chân mày sắc nét, ánh mắt sáng ngời, ngoại hình chẳng hề kém cạnh Châu Triết.
Anh ta lịch sự giới thiệu:
“Tôi tên là Thư Nham, cũng từng học cấp ba ở Nhất Trung Vân Thành. Nếu tính theo bậc học, hai người đều là đàn em của tôi.”
Tôi lập tức ngọt ngào gọi một tiếng:
“Chào anh Thư!”
Châu Triết lườm tôi một cái sắc lẹm.
Tôi bĩu môi.
Thái độ kiểu này mà làm bên đối tác á?
Làm sao ký được hợp đồng?
Cái loại thiếu gia nhà giàu này, đúng là chẳng hiểu gì về nhân tình thế thái!
Tôi tiếp tục phát huy sức hút, quay sang tươi cười với Thư Nham:
“Anh Thư, công ty của anh nổi tiếng là cực kỳ khó vào, chắc chắn anh rất xuất sắc. Lần này có cơ hội gặp mặt thật là vinh hạnh. Lần sau anh lại đến, tôi sẽ mang đặc sản quê nhà tặng anh!”
Sắc mặt Châu Triết mỗi lúc một đen.
Thế này thì còn định làm ăn nữa không?