Nhỏ Ở Trên, Lớn Ở Dưới

3



Lần này, tôi vốn không định đi họp lớp.

 

Năm tư đại học, đầu tắt mặt tối với việc làm thêm, tìm chỗ thực tập, bận đến mức tối ngủ còn mơ thấy mình chạy deadline.

 

Bạn cùng bàn thời cấp ba nhắn tin rủ rê:

 

“Cậu đến đi, sau này toàn là quan hệ cả đấy. Với lại lần này, người tổ chức là Châu Triết. Nhớ không? Chính là cái đứa năm xưa bị cậu ngồi đè đến phát khóc đấy!”

 

Tôi ôm trán, vội cắt ngang:

 

“Thôi đừng nhắc chuyện đau lòng ấy nữa! Tôi đi! Tôi đi! Tôi đi được chưa?!”

 

Ngồi một góc vắng, tôi mở điện thoại, mặt nóng bừng bừng.

 

Mãi sau này tôi mới hiểu… tại sao hôm đó lại thấy cấn đến thế.

 

***

 

Hôm họp lớp, để thể hiện tinh thần “vô tư vô lo”, tôi quyết định không trang điểm.

 

Cố tình mặc bộ đồ thể thao bạc màu, xách theo cái túi vải của siêu thị, trông như vừa từ chợ về.

 

Vừa đặt chân đến nhà hàng, tôi lập tức nhận ra một sự thật đau đớn – tôi chính là người ăn mặc giản dị nhất buổi hôm nay!

 

Trái ngược với tôi, Châu Triết nổi bật giữa đám đông với chiều cao gần một mét chín.

 

Bờ vai rộng, lưng thẳng, sơ mi trắng bung hai cúc hờ hững.

 

Nhìn thấy cảnh này, tôi đột nhiên nhớ đến cái đùi gà năm ấy… bất giác nuốt nước bọt.

 

Còn chưa kịp trốn đi, bạn cùng bàn đã kéo tôi đến trước mặt hắn.

 

“Ông chủ Châu, nhớ không? Khánh Yên đây này!”

 

Xung quanh lập tức vang lên tiếng cười trêu ghẹo đầy thiện ý.

 

“Còn nhớ cái lần Khánh Yên ngồi đè làm Châu Triết khóc không? Giờ cô ấy gầy thế này rồi, chắc không đè nổi nữa đâu nhỉ!”

 

Tôi còn chưa kịp phản ứng, đã thấy biểu cảm của Châu Triết hơi cứng lại.

 

Hắn nghiêng người về phía trước, vắt chân chữ ngũ, ánh mắt lướt qua tôi một lượt.

 

Tôi nóng bừng cả người, mặt đỏ đến tận cổ, vội vàng quạt quạt tay:

 

“Ôi, nóng quá! Tôi ra ngoài hít thở chút không khí!”

 

Bạn cùng bàn chớp mắt, phản ứng cực nhanh:

 

“Nóng thì cởi áo khoác ra là xong chứ gì!”

 

Nói xong, cô ấy vươn tay kéo phăng áo khoác của tôi.

 

Vấn đề là… cái áo này tôi mua từ hồi chưa giảm cân, mặc lên người cứ như cái bao tải.

 

Thế nên, cô ấy vừa kéo một cái… áo trượt xuống cực kỳ dễ dàng!

 

Thế là tôi, chỉ mặc mỗi chiếc áo hai dây, đứng chình ình trước mặt Châu Triết.

 

Ánh mắt hắn từ từ hạ xuống, quét qua quang cảnh trước ngực tôi một vòng rõ ràng.

 

Tôi cuống cuồng chộp lại áo khoác, vội vàng quấn chặt người.

 

Bạn cùng bàn thì ré lên như còi báo cháy:

 

“Chỗ không nên nhỏ thì chẳng nhỏ đi tí nào nhỉ! Bây giờ mà cậu ngồi đè lên ai, chắc người ta vẫn phải khóc thôi!”

 

Tôi giật phắt mũ xuống, giả vờ chỉnh lại, len lén liếc nhìn Châu Triết.

 

Đôi tai hắn đỏ lựng.

 

Mãi đến khi hắn mở miệng, mọi người mới biết hóa ra hắn đã có chuẩn bị từ trước.

 

“Tôi mở một công ty công nghệ ở Vân Thành, đang tuyển người. Chế độ đãi ngộ tốt, bao ăn ở, ai có hứng thú thì gửi CV cho tôi.”

 

Bạn cùng bàn thúc khuỷu tay tôi, cười cười đầy ẩn ý.

 

Trên màn hình điện thoại cô ấy đưa là phần giới thiệu về công ty của Châu Triết.

 

“Ngành của cậu đúng chuẩn với công ty này còn gì?”

 

Tôi bắt đầu do dự.

 

Cả đời này, tôi chỉ muốn tránh xa Châu Triết.

 

Tôi chưa từng nói với ai, nhưng đã từng thấy hắn ở quán bar nơi tôi làm thêm.

 

Không có ý kỳ thị gì, nhưng cứ nghĩ lại là tôi thấy hơi… sai sai.

 

Nhưng tôi muốn về Vân Thành.

 

Mẹ tôi thương tôi vất vả vừa học vừa làm, lén vào mỏ than kiếm thêm thu nhập, cuối cùng mắc bệnh phổi.

 

Tôi muốn về chăm bà.

 

Vấn đề là Vân Thành vốn là thành phố công nghiệp truyền thống, công ty công nghệ chỉ đếm trên đầu ngón tay.

 

Mà toàn chi nhánh con con, chẳng có tương lai phát triển.

 

Mức lương trên thông tin tuyển dụng của Châu Triết khiến tim tôi đập nhanh.

 

Tối đó, tôi trằn trọc mãi, lại bắt đầu mơ.

 

Trong mơ, một con chó trắng to uỳnh uỵch chạy đến, quẫy đuôi rồi nhào thẳng vào tôi.

 

Nó liếm tôi nhột đến mức ngã lăn ra đất.

 

Con chó ngẩng đầu lên, khuôn mặt nó dần biến thành Châu Triết.

 

Tôi giật mình tỉnh dậy, toát mồ hôi hột.

 

Đúng là âm hồn không tan!

 

Đột nhiên, điện thoại sáng lên, hiển thị một số lạ.

 

“Chào cô Khánh, chúng tôi là Công ty Công nghệ Cần Chu, mong muốn mời cô đến phỏng vấn vào tuần sau.”

 

Là công ty của Châu Triết.

 

Nhưng tôi chưa từng gửi CV.

 

Ngay lúc đó, bác sĩ điều trị chính của mẹ nhắn tin, báo ca phẫu thuật đã được xếp lịch vào tuần tới.

 

Tôi cầm điện thoại, thở dài một hơi:

 

“Được, tôi sẽ đến.”

 

Dù sao cũng phải về Vân Thành, tiện đường đi xem sao.

 

***

 

Hôm phỏng vấn, Châu Triết không có mặt.

 

Tôi nói chuyện với giám đốc kỹ thuật rất hợp ý, không cần thực tập, có thể vào làm luôn.

 

Lương thử việc cũng không bị cắt giảm.

 

Biết mình giỏi, nhưng không ngờ giỏi đến mức này!

 

Từ chối thì lại thành ra bất lịch sự.

 

Nhưng đúng lúc đó, bệnh viện báo lịch phẫu thuật của mẹ bị dời, tôi đành lùi lịch nhận việc một hôm.

 

***

 

Sáng hôm sau, vừa bước vào thang máy, tôi đã đụng mặt Châu Triết.

 

Tôi gật đầu chào một tiếng:

 

“Chào sếp ạ.”

 

Hắn nuốt khan hai cái, không nói gì.

 

“Đing—”

 

Cửa thang máy mở ra một khe nhỏ, tôi vừa nhấc một chân lên, đã thấy bên ngoài lộ ra một đôi giày cao gót.

 

Cửa mở rộng, Thẩm Nhược Đường xuất hiện.

 

Cô ta chẳng thèm nhìn tôi, lập tức nhào vào lòng Châu Triết.

 

“Anh Châu, hôm qua họp, chẳng phải anh nói hôm nay không đến công ty sao?”

 

Châu Triết nhàn nhạt đáp:

 

“Đột nhiên có việc.”

 

Tôi bước ra khỏi thang máy, xoay người nhìn lại.

 

Hắn không hề đẩy cô ta ra, cứ để mặc Thẩm Nhược Đường ôm chặt, còn cười dịu dàng.

 

***

 

Vừa mới ngồi xuống bàn làm việc, lãnh đạo đã gọi tôi vào văn phòng.

 

“Thư ký của tổng giám đốc Châu chưa vào làm, cô có lý lịch tốt, tạm thời thay một thời gian đi.”

 

Tôi suýt sặc:

 

“Không ổn đâu ạ.”

 

Lãnh đạo gõ nhẹ lên bàn:

 

“Tôi có ý là… Thẩm Nhược Đường không để ý sao?”

 

Tôi sững người.

 

“Thẩm Nhược? À, bà chủ chứ gì. Cô ấy quan tâm làm gì?”

 

Lãnh đạo nhìn tôi, chậm rãi nói:

 

“Tổng giám đốc Châu đã cho cô chế độ tốt như vậy, làm gì cũng phải hiểu chuyện chút.”

 

Bà chủ.

 

Nghe cũng hợp lý đấy chứ?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.